Sunday, September 28, 2025

Sống: Trong xh và gia đình

Trong quan hệ con người, phần lớn rắc rối không bắt đầu từ chuyện lớn. Nó khởi nguồn từ một va quệt nhỏ, một lời lỡ miệng, một sự hiểu nhầm. Tự thân những điều đó chưa đủ sức phá hỏng mối quan hệ. Nhưng phản ứng vội vàng của chúng ta lại biến nó thành xung đột thật sự.

Người ta thường tin rằng mình phải “làm gì đó ngay.” Đó là phản xạ của não bộ – hoặc bật lại, hoặc im lặng nuốt vào. Nhưng cả hai cách đều để người khác cầm nhịp. Phản ứng ngay dễ dẫn đến leo thang, còn im lặng mãi lại biến thành ấm ức. Thứ chúng ta thiếu là khoảng dừng ở giữa.

Khi kéo giãn được nhịp phản ứng, ta bắt đầu thấy rõ bản chất tình huống. Nhiều cuộc cãi vã trong gia đình, nếu để qua một đêm, tự dưng lại hạ nhiệt. Nhiều mâu thuẫn trong công việc, nếu không gấp gáp nhảy vào, sẽ tự phơi ra điểm sai của bên kia. Cái lợi của việc chậm một nhịp là ta giữ được quyền chọn lựa cách phản ứng, thay vì bị cảm xúc dắt mũi.

Trong xã hội, người biết giữ nhịp riêng thường được tôn trọng. Họ không cần lên tiếng nhiều, nhưng mỗi lần nói ra đều đúng thời điểm. Lời của họ có sức nặng hơn vì họ không lãng phí nó cho những va chạm vụn vặt. Trái lại, kẻ lúc nào cũng bộc phát hoặc kẻ lúc nào cũng né tránh, lâu dần đều mất giá trị.

Một ví dụ dễ thấy là công sở. Có đồng nghiệp hay thích công kích. Nếu bạn đáp trả gay gắt ngay, mâu thuẫn sẽ nổ tung. Nếu bạn im lặng mãi, họ sẽ được đà lấn tới. Nhưng nếu bạn chờ cho tập thể chứng kiến cách họ lặp đi lặp lại một hành vi thiếu tôn trọng, rồi mới chọn thời điểm để phản hồi rõ ràng, thì bạn vừa không mất bình tĩnh, vừa khiến cả phòng công nhận bạn đúng.

Trong gia đình cũng vậy. Một đứa trẻ bướng bỉnh đôi khi cần để nó nói hết, rồi mới lựa lời sau đó. Tranh cãi với trẻ lúc nó đang nóng chẳng khác nào đổ thêm dầu vào lửa. Nhưng nếu lần nào cũng nhịn, bạn lại đánh mất vai trò định hướng. Điểm cân bằng là để cho cảm xúc của nó qua đi, rồi mới ra quyết định.

Quan trọng nhất là hiểu rằng xử thế không phải trò thắng–thua. Nó là nghệ thuật điều tiết năng lượng. Người khôn khéo giống như nhạc công: biết khi nào dừng, khi nào ngân dài. Nếu chơi dồn dập từ đầu đến cuối, bản nhạc thành ồn ào vô nghĩa. Cũng vậy, nếu cứ phản ứng mãi, quan hệ nào rồi cũng vỡ.

Nhưng cũng đừng nhầm lẫn rằng im lặng là giải pháp mặc định. Có những lúc sự im lặng chính là đồng lõa. Khi chứng kiến bất công, khi thấy người khác bị chèn ép, hoặc khi giá trị cốt lõi bị xâm phạm, lúc ấy sự lên tiếng trở thành cần thiết. Một lời nói đúng thời điểm có thể ngăn được cả chuỗi sai lầm phía sau.

Nguyên tắc cốt lõi là: đa phần thời gian hãy chậm hơn bản năng nửa nhịp, nhưng một khi đã hành động thì phải hành động dứt khoát. Im thì im hẳn, nói thì nói cho ra ngô ra khoai. Sự lưng chừng mới là thứ làm người khác coi thường.

Sau cùng, giá trị của một người không đo bằng số lần họ thắng trong cãi vã, mà bằng cách họ duy trì được mối quan hệ lâu dài sau hàng trăm xung đột nhỏ. Người được nể trọng nhất không phải là kẻ hay lớn tiếng, cũng không phải kẻ im thin thít, mà là người biết đọc nhịp của tình huống và làm chủ được nhịp của chính mình.

(copy từ FB/Tâm lý học đám đông)

Friday, September 26, 2025

Quan trọng

3 THỨ NHẤT ĐỊNH PHẢI NHỚ

3 thứ vô thường nhất của đời người: đó là công danh, tiền tài và sự nghiệp.
3 thứ vô giá nhất của đời người: đó là sức khoẻ,giữ chữ tín và thời gian.
3 thứ cần phải trân trọng nhất: đó là gia đình, tri kỉ và bản thân mình.
3 thứ nhất định không được đánh mất: đó là sự nhẫn nại, chân thành và lương thiện.
3 thứ huỷ hoại con người nhanh nhất: đó là sự nóng giận, kiêu căng và đố kị 
Hãy sống vui vẻ, chúc các bạn ngày mới tốt lành ❤️
👉 Hãy dũng cảm nhìn lại bản thân và bắt đầu thay đổi, dù chỉ một thói quen nhỏ mỗi ngày. Vì thay đổi chính mình chính là cách nhanh nhất để thay đổi cả cuộc đời. 


TnBS

Thursday, September 25, 2025

Đúng sai, chuẩn mực đời người

Có người 20 tuổi đã mất, người 90 vẫn vui sống; có kẻ học cao chạy ship, kẻ ít học làm chủ; người xinh đẹp 40 vẫn độc thân, người bình thường đông con cháu; người hút thuốc, uống rượu lại sống thọ, người làm việc cật lực lại đột tử tuổi thanh xuân. Đúng - sai, chuẩn mực, cuối cùng chỉ có lòng mình làm thước đo. Đời người ngắn ngủi. Một ngày, bạn tỉnh dậy - thêm một ngày sống; không tỉnh dậy - một kiếp người khép lại. Thứ ta nên làm chỉ là dùng tâm nếm từng miếng cơm, ngắm từng đóa hoa, tận hưởng từng khoảnh khắc. Hạnh phúc thực ra rất giản đơn: có nhà để về, có người đợi, có cơm để ăn. Năm tháng yên bình, kỳ thực chỉ là bữa cơm nóng trên bàn, ngọn đèn sáng chờ bạn trở về. Đời người có quá nhiều thứ không kịp: chớp mắt là hết ngày, ngoảnh đầu là hết năm, quay lưng là hết cả một kiếp. Hạnh phúc mà ta theo đuổi không nằm ở quá khứ hay tương lai - nó nằm ở phút giây hiện tại: bữa tối trên bàn, người thân bên cạnh, ba bữa cơm, bốn mùa xuân hạ, gia nhân quây quần mạnh khe bình an, ngọn èn ấm áp trong nhà. Ây mới chính là phong cảnh tuyệt đẹp nhất nhân gian. Hãy sống cho thật tốt. 

Người trí thức/FB-Sưu tầm

Wednesday, September 24, 2025

Đọc sách: Thực thể Việt nhìn từ các tọa độ chữ

 Nguyễn Ái Việt: Trần Ngọc Vương gọi điện cho tôi nói là sẽ gửi cho tôi bộ sách này và nhờ tôi đọc. Tôi nói sao anh không nhờ một ông cùng nghề văn chương, tôi dân ngoại đạo ý kiến có cân lạng gì đâu. Vương nói, tôi nhờ 2 người đọc đều không trong nghề, mà phải các anh mới có thể đọc bởi vì cuốn sách này đọc không dễ. 

       Chính vì thế tôi mới thấy tò mò và ham. Bản tính tôi thích nghiền sách khó đọc. Một cuốn sách cỡ 400-500 trang, loại khô khan không dễ đọc như Đại Việt Sử Ký Toàn Thư, nếu cần tôi có thể nghiền trong 1 ngày. Năm 8 tuổi tôi đã đọc Việt sử Thông Giám Cương mục và nhớ cả chi tiết Ngô Quyền có nốt ruồi ở lưng.

       Vì vậy tôi nhận lời đọc bộ sách này. Và quả thật sách không dễ đọc. Một phần do nội dung quá đồ sộ, đề tài dàn trải không hoàn toàn văn học, lịch sử, văn hóa hay xã hội học. Phần khác là do phong cách viết của Trần Ngọc Vương, không kết luận mà để mở ra những không gian tư duy mênh mông cho thế hệ tiếp sau. Do đó có nhiều vấn đề đề ngỏ, người nghĩ không sâu cho rằng anh đang nhàn đàm phiếm luận. Thực ra nếu kết nối lại chúng ta sẽ thấy có một logic xuyên suốt. Tôi thích cách viết như thế. Nếu tôi viết về xã hội, văn học hay lịch sử cũng sẽ viết như thế. 

          Tôi đọc hơn nửa quyển 1 và thôi không đọc nữa. Không phải tôi không thích hay không hiểu, nhưng sách của Vương không phải để đọc ngốn ngấu cho biết chuyện. Phải để suy nghĩ thẩm thấu dần mới thú vị, bởi vì cuốn sách này có nhiều tầng hiểu. Người thường sẽ tìm thấy chi tiết thường, người khá hơn sẽ thấy chi tiết khá hơn, người tri kỷ sẽ thấy chi tiết tri kỷ. Tôi lại không phải là người quen thân nhanh, vài vại bia đã dốc tâm sự gan ruột. Tuy vậy khi Vương gọi điện hỏi đọc đến đâu, tôi nói tôi chưa đọc hết nhưng đủ hiểu một vài điểm thú vị, xứng đáng là phát hiện, đủ để nói về sách của anh, và có thể đoán anh sẽ viết tiếp thế nào, mặc dù không biết là anh sẽ viết những gì. 

          Tôi cũng phải thú thực tuy tôi đọc rất nhiều sách, nhưng hiếm có cuốn nào tôi đọc trọn vẹn mà thường bỏ dở khi thấy mình có thể viết tiếp cuốn sách đó. Nhưng tất nhiên đó không phải là cuốn Thực thể Việt. 

         Nhan đề "Thực thể Việt" quả thực đã khêu gợi trí tò mò của tôi, bởi vì những gì thuộc về văn hóa Việt, tinh thần Việt, sáng tạo Việt đều là thực thể Việt, là những cái tôi đang quan tâm. Tuy nhiên tiểu nhan đề "nhìn từ các tọa độ chữ" là tôi hơi kinh.  Quả thực tôi rất ngại phong cách bình thơ văn bằng chữ, chẻ tư từng câu, bình âm sắc thế nọ, từ ngữ lóng lánh thế kia kiểu "gió lộng xôn xao". Tư duy của tôi khá xa lạ với cách bình phẩm văn chương bằng chữ nghĩa theo kiểu đồ nho như thế. Nhưng rất nhanh, tôi thấy rằng sách của Vương không có bất cứ thứ gì gần giống như thế. 

        Phong cách viết của anh rất đa ngành, phương pháp tư duy lại rất gần khoa học là điều rất hiếm có trong giới nghiên cứu văn học ở Việt Nam. Đọc những đoạn anh viết về hệ thống đê điều, chúng ta có thể tưởng tượng trước rằng anh sẽ ca ngợi đây là công trình vĩ đại của nhiều thế hệ cha ông. Nhưng ta sẽ thấy bất ngờ khi đọc kết luận của anh. Hoặc sự hình thành tư tưởng của kẻ sĩ người Việt cũng rất khoa học và chính xác tạo ra các kết luận bất ngờ đáng suy nghĩ và khác hẳn các mạch văn ca ngợi theo công thức nhàm chán. 

         Tôi rất thích những đoạn anh viết về lịch sử dựa trên nhãn quan văn học, nhưng trái với kiểu nhìn nhân vật lịch sử theo kiểu nhìn nhân vật tiểu thuyết thường thấy. Anh phân tích diễn biến tâm lý lịch sử biến điểm yếu thường thấy của các nhà nghiên cứu văn học bình sử thành điểm mạnh và trở nên người hơn. Anh không tưởng tượng bằng thủ pháp văn chương mà anh dùng phương pháp phân tích tâm lý nhân vật một cách lão luyện để "đọc vị"" các nhân vật lịch sử. Nếu anh còn thời gian, anh sẽ có thể tạo ra một trường phái kể sử của Trần Ngọc Vương, thoát được tính phi nhân và hủ nho của các sử gia cổ điển Việt Nam. 

           Đương nhiên với phong cách đó, chân dung các nhà văn cổ điển Việt Nam sẽ rất hay mà tôi mới chỉ có thể kiểm nghiệm qua bài anh viết về Phan Sào Nam. 

         Nói chung bộ sách "Thực thể Việt" nếu viết riêng cho tôi, thì không cần thiết phải dày như vậy. Nó sẽ bớt dàn trải, cô đọng và kích thích tập trung suy nghĩ hơn. Nói chung những người thích suy nghĩ sẽ thấy đây là một món quà tinh thần để nhấm nháp dần và đọc nhiều lần. Mỗi lần đọc sẽ thấy một giác độ, ánh sáng mới. Giống như kim cương vậy.

https://www.facebook.com/gianinh.tran.3/posts/pfbid02do46cdyYZMcniVYKsGo5LBZ3QXtRiU1vJZWb69q4ibX4QkWRLwoCibiohZjtCY2jl?__cft__[0]=AZVDUJ-xreZ11Jssajul-AhiRrRu_eQ0UbUKWffKxz1L_TKSGlM4Z8GjzsB1OK0GSWdUdqtn9edMCQpbZaOATiKL_gqypoPZTOLVExacl3280CCxaheZ_aoZ-_xhVx_hdfTt_kGcBO1jDj85eji_RxMNuzWufnPEZVZHOkt0eJ2qtw&__tn__=%2CO%2CP-R

MỘT CUỘC GIỚI THIỆU SÁCH ĐỘC ĐÁO

Quyển sách cũng rất độc đáo ngay từ cái tên “ THỰC THỂ VIỆT NHÌN TỪ CÁC TOẠ ĐỘ CHỮ”, gồm hai tập hơn 1000 trang. Nó cũng được phát hành một cách đặc biệt : KHÔNG BÁN. chỉ dành cho những ai đáng đọc và có thể đọc được, theo một tiêu chuẩn đặc biệt ( không tiết lộ ở đây !). Tác giả cũng là một học giả nổi tiếng trong và ngoài nước, và cũng rất chi là đặc biệt…. ngang tàng. Giáo sư Tiến sĩ TRẦN NGỌC VƯƠNG, ( Vuong Tran Ngọc )của ĐHQG HN, trường ĐH KHXH&NV. Đơn vị tổ chức giới thiệu sách cũng đặc biệt  : Viên phát triển công nghệ mới thuộc VUSTA, phối hợp với Tập đoàn dược phẩm Phúc Thái An  thực hiện tại 23 Nguyễn Du, hôm nay. Và đối tượng để giới thiệu sách cũng rất không bình thường : chủ yếu là các học giả, nghệ sĩ và nhà khoa học có tên tuổi . Mỗ là  ngoại  lệ được gửi sách và được mời, và ….cũng đặc biệt là được mời mở đầu buổi giới thiệu bằng một bài phải biểu đề dẫn. Lạ chưa ! Đây là mấy dòng mở đầu lời phát biểu của  Mỗ:

“ Xin chào quý vị hoc giả,  các vị khách quý cùng    các bạn đồng nghiệp.

Xin cảm ơn BTC đã mời tôi phát biểu, chắc có lẽ tôi thuộc hàng tóc bạc  nhất ở đây nên mới được có vinh dự này

Đặc biệt hôm nay là phát biểu ý kiến của mình về những công trình của GS Trần Ngoc  Vương, một nhà khoa học lớn uyên thâm, hiếm có đời nay. Xin nồng nhiệt chúc mùng gs TN Vương . Vương chân nhân, như chúng tôi thường vui gọi, người về tuổi tác là bậc em tôi, nhưng về tài năng là bậc thầy của tôi, nên không khỏi làm tôi lúng túng. Các bạn đều biết, về chuyên môn , với Khxh và nv thì tôi là kẻ ngoại đạo, lẽ ra chỉ nên lót dép để hóng chuyện thôi mới phải. Dù tôi có tập toẹ viết lách, nhưng chỉ là nghiệp dư. Hơn nữa, vì đã có lúc vô lễ , dám nhận xét rằng  nước ta hiện nay không có khxh đúng nghĩa khoa học. Thực ra tôi làm về kh chính xác nhưng duyên phận run rủi cũng đã có nhiều liên hệ , sự kiên va chạm buồn vui với nhiều lãnh đạo cao cấp, nhiều học giả nổi tiếng của  khxh và đọc khá nhiều trước tác của họ. Nhưng khi đọc được nhiều bài viết của GS Vương   ngày trước và nay đọc trong bộ sách này thì xấu hổ mà nói răng. mình đã hồ đồ ngộ nhận để chê bai. Thực ra , Khxh Việt Nam vẫn còn có những trước tác đúng là Khoa học.

Vì sao có lần tôi lỡ lời chê , thậm chí là đề nghị chuyển một số đơn vị sang sáp nhập  cùng Viên HLKhCN thành một Viện HLKH duy nhất, phần còn lại nên sáp nhập vào Học viện chính trị quốc gia,  là bởi vì đa phần những điều tôi đọc được, hiểu được về khxh Việt Nam là những trước tác cung đình, mà đã là cung đình thì khó mà khách quan, trung thực Mà thiếu khách quan và trung thực , những tiêu chuẩn tối thiểu của khoa học thì sao gọi là khoa học đươc! ( Tất nhiên tôi hiểu những cái khó xử của khxh hiện tại,  không đơn giản như khtn chúng tôi )

Vì vậy , cái mà tôi khâm phục ở trước tác của GS Vương chính là sự khách quan, trung thực, vượt ra khỏi khuôn mẫu cung đình nói chung.

Trước tác của GS Vương quá đồ sộ, bao trùm nhiều lĩnh vực trong xã hôi, phải thú thật là tôi không thể đọc hết và hiểu hêt……..”

Đấy Mỗ đã mở đầu như vậy còn phần “thân bài” thì dài lòng thòng, không muốn làm mất thời giờ, nặng đầu của bạn đọc.

Và đây là kết luận:

“ Một lần nữa , chân thành chúc mừng ông bạn vong niên, GS Trần Ngọc Vương nhân dịp ra mắt vựng tập đồ sộ “ Thực thể Việt nhìn từ các toạ độ chữ”. Một công trình mà bất cứ người cầm bút nào cũng mong ước có được trong đời.”

(copy từ FB-Gia Ninh Trần)

Tuesday, September 23, 2025

Chuyện của đàn ông

LUẬT BỐ GIÀ


1. Với vợ – Đừng bao giờ tranh cãi. Đừng bao giờ lớn tiếng.
Đàn ông thực sự không cần cãi nhau với vợ. Không cần la hét, không cần đập bàn. Chỉ cần có nguyên tắc, sống đúng với nó, và để vợ tự hiểu vị trí của mình. Bố Già không ra lệnh, nhưng lời ông nói là luật.
Sai lầm của đàn ông thời nay? Cố gắng “được” trong mọi cuộc tranh luận với vợ. Nhưng nếu bạn “thắng” trong lời nói mà mất đi sự tôn trọng, đó là một cái giá quá đắt.

2. Với con cái – Yêu nhưng không nuông chiều.
Michael được kỳ vọng. Santino được cảnh báo. Connie được bảo vệ. Một người đàn ông yêu con không phải bằng những lời nói sáo rỗng, mà bằng kỷ luật và trách nhiệm.
Sai lầm của nhiều ông bố? Hoặc là quá khắt khe, hoặc là quá dễ dãi. Nhưng nếu bạn không dạy con về kỷ luật, xã hội sẽ dạy chúng bằng những bài học đau đớn hơn nhiều.

3. Với kẻ thù – Kiên nhẫn là thứ vũ khí nguy hiểm nhất.
Bố Già không nóng nảy, không phản ứng ngay. Ông để kẻ thù ngủ yên trong chiếc bẫy mà chúng tự đặt ra. Đến khi nhận ra, đã quá muộn.
Bạn có mắc sai lầm này? Giận dữ, bốc đồng, trả đũa ngay lập tức. Nhưng đàn ông khôn ngoan không đánh ván cờ một nước đi. Họ nhìn xa hơn.

4. Với bạn bè cũ – Ân tình là thứ không bao giờ được quên.
Bố Già nhớ từng ai đã giúp mình, dù chỉ là chuyện nhỏ. Một người đàn ông mất tiền có thể kiếm lại. Nhưng mất danh dự, anh ta mất tất cả.
Bạn có vô tình quên ơn ai đó không? Nếu có, hãy sửa sai ngay, trước khi cuộc đời cho bạn một bài học về sự cô độc.

5. Với kẻ phản bội – Chỉ cần một lần.
Bố Già không hét lên với kẻ phản bội. Ông chỉ lắc đầu. Vì phản bội không phải sai lầm, mà là lựa chọn. Và một khi đã chọn phản bội, hắn không thể tồn tại.
Bài học? Ai đó phản bội bạn một lần, chắc chắn sẽ có lần hai. Đừng cho họ cơ hội đó.

6. Với thuộc hạ – Đừng đòi hỏi trung thành nếu bạn không xứng đáng.
Bố Già không cai trị bằng nỗi sợ. Ông cho họ cuộc sống, gia đình, danh dự. Lòng trung thành không phải thứ được mua bằng tiền.
Bạn có đang sống sao cho người khác muốn theo bạn? Hay chỉ đang đòi hỏi sự tôn trọng mà chưa xứng đáng với nó?

7. Với thế giới bên ngoài – Đừng để ai thấy bạn mạnh thế nào.
Bố Già không khoe khoang. Những kẻ luôn gồng mình tỏ ra mạnh mẽ thường là những kẻ yếu nhất.
Bạn có cần thể hiện quá nhiều? Quyền lực thực sự nằm ở sự im lặng mà người khác phải lắng nghe.

8. Với lời hứa – Một người đàn ông chỉ đáng tin nếu lời nói của anh ta có giá trị.
Bố Già ít nói, nhưng đã nói là giữ lời. Một người đàn ông mà không giữ lời, thì chẳng đáng tin trong bất cứ chuyện gì.
Lời hứa của bạn có giá trị không? Hay chỉ là những câu nói trôi theo gió?

9. Với cảm xúc – Nếu không kiểm soát nó, bạn sẽ tự hủy hoại mình.
Giận dữ làm bạn yếu đi. Sợ hãi làm bạn thất bại. Một người đàn ông có thể mắc sai lầm, nhưng không được mắc sai lầm vì cảm xúc.
Bạn có đang để cảm xúc kiểm soát mình? Nếu có, hãy sửa ngay trước khi nó phá hủy mọi thứ bạn có.

10. Với cuộc sống – Gia đình là tất cả.
Bố Già hiểu một điều: Tiền bạc có thể mất, danh vọng có thể mất. Nhưng nếu đánh mất gia đình, bạn chẳng còn gì cả.
Bạn có đang trân trọng gia đình mình đủ chưa? Hay đang để công việc, tiền bạc, danh vọng cuốn bạn đi quá xa?

(Credit to KIENTHUCKINHTE)
------
Một quyển sách hay về những quy luật trong cuộc sống - Sách Luật Bố già - Bài học từ những ông trùm Mafia

Monday, September 22, 2025

Một đời người

 Không xem thường bất kỳ ai, vì phía sau mỗi con người đều là một thế giới rộng lớn mà ta chưa từng biết đến. Người ta tưởng chừng đơn giản, yếu đuối, thậm chí kém cỏi, nhưng có thể họ đã đi qua những trận bão mà ta không thể nào chịu nổi. Có người hiện tại im lặng, nhẫn nhịn, nhưng bên trong lại chứa đựng nghị lực phi thường. Khi ta khinh thường một ai đó, tức là ta đang giới hạn tầm nhìn và sự trưởng thành của chính mình.

Nhất định phải khiêm nhường, bởi khiêm nhường không phải là cúi đầu trước người khác, mà là biết vị trí của mình trong dòng chảy vô tận của cuộc đời. Trên đời này, luôn có người giỏi hơn ta, tài hơn ta, và cũng có những người kém may mắn hơn ta. Khiêm nhường giúp ta giữ tâm thế vững vàng, không kiêu ngạo khi thành công, không tuyệt vọng khi thất bại. Người càng trưởng thành càng hiểu rằng, cái tôi quá lớn chỉ khiến bản thân lạc lối, còn sự khiêm nhường lại mở ra cho ta vô vàn cơ hội học hỏi, kết nối và được yêu mến.

Nhất định phải lương thiện, vì lương thiện chính là gốc rễ của nhân cách. Lương thiện không làm ta yếu đuối, trái lại, nó là sức mạnh khiến ta an yên giữa cuộc đời đầy biến động. Có thể sự tử tế không phải lúc nào cũng được đền đáp, nhưng gieo một hạt lành sẽ nở ra một khu vườn thiện niệm. Lương thiện là ánh sáng âm thầm soi rọi, làm dịu đi những khổ đau và cho chính ta sự bình yên trong tâm hồn. Người sống lương thiện có thể không giàu có nhất, không quyền lực nhất, nhưng chắc chắn sẽ là người hạnh phúc nhất.

Cuộc đời vốn ngắn ngủi, chẳng ai mang theo được tiền bạc hay danh vọng khi rời khỏi thế gian này. Thứ còn lại chỉ là nhân cách, là ký ức về cách ta đối xử với người khác. Người ta sẽ nhớ về ta không phải vì ta từng đứng ở đâu, mà vì ta đã sống thế nào. Vậy nên, đừng xem thường ai, hãy khiêm nhường để được tôn trọng, và hãy lương thiện để được thanh thản.

Một đời người, chẳng cần quá nhiều hào quang, chỉ cần để lại một dấu ấn tử tế trong lòng ai đó, đã là đủ để sống trọn vẹn.

Đàn ông lập nghiệp/FB

Sunday, September 21, 2025

Saturday, September 20, 2025

Chuyện già (Quan điểm cá nhân)

Tôi 60 tuổi. Và tôi không thích khi có ai đó đến nhà mình.

Tôi đã sống một mình nhiều năm. Càng lớn tuổi, tôi càng nhận ra rằng tôi không muốn ai bước vào căn nhà này nữa. Ngày xưa thì khác. Khi còn trẻ, tôi rất thích tiếp khách. Nhà lúc nào cũng mở rộng cửa, bữa cơm thơm lừng, tiếng cười nói rộn rã kéo dài tới tận khuya. Tôi bày biện bàn dài, chạy tới chạy lui với những món ăn, đón chào mọi người. Mệt đấy, nhưng là cái mệt dễ chịu. Tôi thấy mình có ích.

Còn bây giờ, mọi thứ đổi thay. Ngay cả khi người thân gọi điện bảo: “Tụi con sẽ ghé qua thăm”, ngực tôi cũng nặng trĩu. Trong đầu lập tức hiện lên những câu hỏi: “Đến làm gì? Bao lâu? Tôi sẽ nói gì, làm gì?” Và tôi chỉ muốn tìm cớ thoái thác.

Sự hiện diện của người khác làm tôi mất cân bằng. Tất cả đồ đạc trong nhà đều nằm đúng chỗ, theo cách khiến tôi thấy dễ chịu. Thế mà chỉ cần ai đó bước vào, đặt cái cốc không đúng chỗ, ngồi lên chiếc ghế tôi vẫn ngồi, mở vòi nước hay tủ lạnh… tôi lập tức thấy khó thở, như thể thế giới của mình bị xáo trộn.

Con cái đến thì khác một chút. Tôi mong chờ chúng, tôi nhớ chúng. Nhưng ngay cả lúc ấy, trong lòng vẫn có một nỗi lo: liệu chúng có thấy thoải mái, đồ ăn có vừa miệng, nhà cửa có đủ ngăn nắp? Tôi căng thẳng cho đến khi chúng đi. Và lúc cửa khép lại, tôi lại thở phào. Tôi lại được làm chính mình: mặc chiếc áo choàng cũ, ngồi một mình trong bếp uống tách trà, nhìn ra cửa sổ, lặng yên không cần phải “tiếp khách”.

Tôi hiểu rằng, ở tuổi này, tôi không còn nhiều năng lượng để giao tiếp. Có ai đó trong nhà, nghĩa là tôi phải cười, phải nói, phải nhập vai “chủ nhà”. Nhưng tôi đã quá mệt để đóng vai ấy. Tôi thấy thanh thản hơn khi chỉ có một mình. Tôi có thể gọi điện cho con, gặp bạn bè ở quán cà phê, đi dạo trong công viên. Nhưng căn nhà – tôi hiếm khi để ai bước vào.

Từng có lúc tôi nghĩ: chắc mình không bình thường, chắc mình trở nên lạnh lùng. Nhưng rồi tôi nhận ra: đây không phải bệnh, cũng không phải tính khí thất thường. Đây là quyền của tôi. Tôi có quyền bảo vệ không gian riêng. Nhà tôi là tấm gương phản chiếu chính tôi. Ở đây, tôi được là thật, không phải đóng vai gì cả. Ai được phép bước qua cánh cửa này, là do tôi quyết định. Và hầu hết câu trả lời là: không ai cả.

Người ta bảo: “Ông sẽ cô đơn mất thôi.” Nhưng tôi vốn đã cô đơn rồi. Và trong sự cô đơn ấy, tôi tìm thấy sự bình yên. Đúng, đôi khi tôi khao khát một vòng tay, một lời trò chuyện. Nhưng tôi đã có những cách khác để kết nối. Riêng ngôi nhà, tôi giữ lại cho mình.

Có thể người khác thấy lạ. Có người sẽ chê: “Già rồi nên khép kín.” Nhưng biết đâu, đó là sự trưởng thành. Tôi đã dành cả đời sống vì người khác – nấu nướng, tiếp đón, làm vui lòng. Giờ đây, tôi chỉ muốn sống cho chính mình.

Và tôi tự hỏi: đó là dấu hiệu của sự cô đơn và mệt mỏi… hay chỉ đơn giản là một nhu cầu tự nhiên, khi tuổi già đến, ta muốn bảo vệ thế giới riêng của mình, không cho ai bước vào?

Anh Chi TTV2-St

Friday, September 19, 2025

Trưởng thành & định hình tính cách

 MUỐN THAY ĐỔI BẢN THÂN TA CẦN LÀM GÌ?

Nhiều người muốn thay đổi cuộc đời, nhưng lại không dám thay đổi chính mình.

Chúng ta hỏi:“Làm sao để thay đổi bản thân? Làm sao để trở thành phiên bản tốt hơn?” Nhưng phần lớn lại chỉ dừng ở suy nghĩ mà không bắt tay vào hành động.

Sự thật là: thay đổi không đến từ một quyết tâm bùng nổ, mà đến từ những việc nhỏ nhất – được lặp đi lặp lại mỗi ngày.

1. DÁM ĐỐI DIỆN VỚI SỰ THẬT

Điều đầu tiên bạn cần không phải là động lực, mà là sự can đảm.

Nếu không can đảm nhìn vào điểm yếu, bạn sẽ mãi chạy vòng quanh trong sự an ủi giả tạo. Chỉ khi thừa nhận thói quen xấu, nỗi sợ hay giới hạn đang kìm hãm mình, bạn mới thật sự có cơ hội bước ra khỏi nó.

2. KỶ LUẬT – CÂY CẦU DUY NHẤT GIỮA MỤC TIÊU VÀ THỰC TẠI

Bạn không cần thay đổi cả cuộc đời trong một ngày. Chỉ cần hôm nay tốt hơn hôm qua 1%. Những việc tưởng chừng nhỏ nhặt – 10 phút vận động, 15 phút đọc sách, đi ngủ sớm hơn một giờ – chính là viên gạch đang âm thầm xây dựng con người bạn.

3. KIÊN NHẪN – HẠT GIỐNG CỦA MỌI KẾT QUẢ

Thay đổi giống như gieo một hạt mầm. Bạn không thể trồng hôm nay và đòi ngày mai thấy cây xanh tươi tốt. Cần thời gian, cần chăm sóc, và cần bạn không bỏ cuộc giữa chừng.

Cuối cùng, hãy nhớ: Bạn không cần trở thành một ai khác, bạn chỉ cần đủ kiên trì để trở thành phiên bản tốt nhất của chính mình.

Thay đổi không phải để làm hài lòng thế giới. Thay đổi là để một ngày, khi nhìn lại, bạn có thể mỉm cười và nói: “Mình đã đi hết mình cho cuộc đời này.”

TnBS

Thursday, September 18, 2025

Wednesday, September 17, 2025

SIÊU THƯỢNG LƯU?

Giới tinh hoa thường cho là elite theo nghĩa tốt đẹp, trong các trường hợp khác người ta gọi elite là giới thượng lưu. Thực ra phân tầng kiểu gì cũng tạo ra "lớp váng sữa" elite - tiếng Việt gọi gì cũng được cả...

SIÊU THƯỢNG LƯU?

Mình thích "Nền tảng Ẩn" hơn là vài kiểu chuyển ngữ khác, cho dù đó cũng là tổ chức nhưng không phải học/tu viện, cũng không phải giáo hội. Bản thân Second Foundation như là một kiểu "Trúc lâm Thất hiền" bên Tàu, hoặc "Bảy nhà Thông thái" của Hy Lạp....

Bất kể thời đại biến chuyển ra sao thì thành tố duy nhất mà mọi hệ sắc tộc/dân tộc cũng đều muốn bảo tồn và chuyển giao tiếp tục đó là giới thượng lưu (elite cũng gọi là tinh hoa tinh bông gì cũng ok) - bất chấp thái độ của đa số xưa nay đối với "giới thượng lưu". Chuyện là ở chỗ cách hiểu... 

Hệ sắc tộc/dân tộc muốn duy trì bền vũng thì giới thượng lưu thời nào cũng phải được phát triển mang tính kế thừa với mức passionarity không bị suy giảm. Bạo loạn hoặc cách mạng thường làm đứt gãy: thượng lưu cũ bị tiêu diệt, thượng lưu mới ngay từ lúc xuất hiện thì "công dân hạng hai" và nhanh chóng suy thoái sau 2-3 thế hệ vì passionarity sẽ bằng zero.

"Nền tảng Ẩn" là cần thiết cho việc duy trì giới thượng lưu không bị xuống cấp, ít nhất passionarity trung bình của họ phải luôn cao hơn mức trung bình của xã hội...

Vậy, Nền tảng Ẩn dựa trên những cốt lõi gì, Với hệ sắc tộc/dân tộc Việt thì sao?

Siêu thượng lưu là ngoài nhà nước, đứng trên mọi luật pháp...


Lê Như Hùng

Tuesday, September 16, 2025

Đi chơi cuối tuần: Cảnh quan trên đường đi (1)

 
Chiến mã đường xa

Dọc theo đường cao tốc (1)

Dọc theo đường cao tốc (2)

Dọc theo đường cao tốc (3)

Dọc theo đường cao tốc (4)

Dọc theo đường cao tốc (5)

Dọc theo đường cao tốc (6)

Dọc theo đường cao tốc (7)

Dọc theo đường cao tốc (8)

Dọc theo đường cao tốc (9)

Dọc theo đường cao tốc (10)

Dọc theo đường cao tốc (11)

Dọc theo đường cao tốc (12)

Dọc theo đường cao tốc (13)

Monday, September 15, 2025

The Anam (2)

 
Góc cafe

Ko gian xanh & tĩnh lặng

Chi tiết gỗ (1)

Chi tiết gỗ (2)

Chi tiết sân vườn

Chi tiết cột

Trở lại với quan niệm ''tối giản'' sau khi đi chơi về.

 1. Học tập tối giản: Chỉ tập trung vào trọng tâm, luyện đề, sửa sai. Không học thêm lan man, thi một lần là đỗ.

2. Cuộc sống tối giản: Ăn mặc gọn gàng, bàn làm việc sạch sẽ, không mua đồ không cần thiết.

3. Cảm xúc tối giản: Không than phiền, xử lý bình tĩnh, dồn năng lượng giải quyết vấn đề.

4. Giao tiếp tối giản: Nói rõ ràng, đi thẳng vấn đề, không vòng vo, không buôn chuyện.

5. Mục tiêu tối giản: 1–2 mục tiêu/năm, chia nhỏ và kiên trì mỗi ngày.

6. Năng lượng tối giản: Ít dùng mạng xã hội, ưu tiên đọc sách, tập thể dục, ngủ đủ.

7. Quan hệ tối giản: Gắn bó gia đình, tránh giao tiếp không cần thiết, giữ mối quan hệ chất lượng.

“Less is more” – Ít chính là nhiều.

👉 Đừng để một năm trôi qua rồi lại than: “Giá như mình bắt đầu sớm hơn”. Một giọt mồ hôi rơi xuống bây giờ, còn quý hơn cả xô nước mắt ngày mai. Hãy bắt đầu thay đổi ngay từ bây giờ.

TnBS

Sunday, September 14, 2025

The Anam (1)

 Lối đi

Giữa những căn nhà đơn giản

1 trong những lối vào sảnh đón tiếp/Reception

Nước & cây xanh

Lối đi dẫn đến Beach club restaurant & Bar

Dọc theo hotel building

Một góc hotel bldg

Đi chơi cuối tuần: Ngày thứ 3

 
Hộp bao thư và giấy viết

Ban công (lầu)

Nắng sớm

Sảnh tiếp đón/Reception

Entrance

Saturday, September 13, 2025

Đi chơi cuối tuần: Ngày thứ 2

Experience local excellence and heritage from the heart and soul of Vietnam!


Khoảng xanh bên bờ biển

Trong ánh ban mai

In Indochina style

Khu biệt thự/Hill villas

Góc nhìn từ ban-công tầng lầu

Góc sách cạnh quầy lễ tân

Nha Trang

 
Bên ngoài giáo đường

Thuần khiết & thiêng liêng

Vũ nữ và nhạc công

Tín ngưỡng phồn thực