--- bữa nay kể chuyện sạt nghiệp ở Tây
Hai năm đầu sang Hung làm đủ nghề, từ đi bán chợ, bỏ mối & buôn thuốc rượu, lắp ráp máy tính, giải thuê và cho copy bài thi, ... Năm thứ hai đại học lên núi luyện công, chỉ có học toán và lập trình, cuối năm thứ hai xuống núi đi làm và bắt đầu cuộc đời đi làm việc (học là phụ thôi, mỗi học kỳ chỉ vào 2 hôm - hôm đầu để biết mặt giáo (sư), hôm cuối khi đi thi vấn đáp).
Chuyện đáng nhớ nhất là thời đi lắp ráp máy tính theo đơn đặt hàng. Lúc này chán đi kiếm tiền theo kiểu đi buôn vì không có thời gian mấy, lại có dịp học hành thêm về máy móc nên chọn việc này. Mình có thằng Tây bạn học, học thì dốt nhưng to cao đẹp trai, giỏi gạ gẫm, lân la chuyện trò. Hồi đó máy tính vẫn còn là thứ xa xỉ, ông nào mua được cái 386 đời mới là như lên tiên (không cần Hai Bà Trưng vì các em Tây còn hơn chán). Cậu có một mối máy tính và linh kiện bán sỉ, chỗ bà con bạn bè thân gì đó, giúp cho để lại giá sỉ, tự lắp bán lẻ kiếm xèng. Kiểu Phong Vũ cò con.
Ông bạn giỏi nói phét, nhưng máy móc chả biết gì, vì mình cho nó copy bài nên nó trân trọng lắm, mà lại cần có thằng biết lắp máy nên nó bảo mình tham gia. Mình cũng có biết gì đâu, cứ tuốc nơ vít mà xài thôi, cũng may hồi bé nhà có xưởng mộc, nên kỹ năng cũng có đôi chút. Học kỳ 1 năm thứ nhất học tới hộc khoai tây về lý thuyết phần cứng, nên hoá ra có chỗ mà xài.
Hai thằng in tờ giấy, dán trước cửa phòng, quảng cáo các loại hàng hoá, giá cả, sau đó đi nhận tiền trước (100% luôn nghe) rồi đi mua về lắp, bàn giao. Mà sao hồi đó hàng xịn, chả cần bảo hành bảo trì gì. Chuyện cười nhất có lần đem máy bàn giao cho một cậu công tử con nhà giàu. Thằng này chơi sang lắm, cái gì cũng đời cuối hàng top, hai thằng đi lắp rất phấn khởi vì ăn quả to. Đến khi bàn giao ông công tử thò ngón tay di di trên mặt mainboard (phải tháo lột ra cho xem hàng), xong bảo là đồ cũ vì ... có bụi, nhất định không chịu nhận, nói gì cũng không. Thế là mình đem về, vào nhà tắm bật vòi sen, xối sạch, xong để khô, lau lại. Hôm sau đem máy đến giao, đòi thêm gần $100 vì là ... hàng mới cứng. Thằng con phấn khởi, còn boa thêm ít xúc xích mới đem dưới quê lên.
Cũng nhờ nghề này mà trước khi đi làm công ty, nhiều người ở Hung biết mình vì mua được đồ rẻ hơn, đảm bảo, mà lại được giao và hướng dẫn sử dụng tại nhà. Có cả mấy chị mua hàng mình đến bàn giao máy móc, hướng dẫn sử dụng xong mấy bữa sau bị mấy thằng bạn, mấy ông năm trên hỏi đểu là có làm gì không. Haizzaaa!
Đến đầu năm thứ hai thì lên núi luyện công vì có tiền mua máy riêng (hàng siêu đỉnh cao, sau 3 năm còn dẫn tốp đầu hoặc nhì, bán lại được). Mình nói ông bạn là nghỉ, ông bạn hỏi sao mình nói thật, nó chê mình ngu, mà đi học không kiếm gì ăn, mình bảo chịu, nhưng giờ là lúc ... luyện công. Thế thôi ông bạn tự làm, giờ thì cũng võ vẽ lắp ráp rồi, nên không cần ai bên ngoài, thậm chí còn dư giả nên ra ngoài thuê nhà với con bồ bên khoa ngôn ngữ, không thèm ở ký (túc xá) nữa.
Được ít lâu gặp lại ông bạn, hỏi ra sống được nhưng chật vật. Đơn giản thôi, thị trường thể nào cũng có thằng sao chép mô hình, càng dễ càng lắm thằng sao chép, chưa kể thời mình mới làm mình cung cấp cho khách hàng chính là cả đám sinh viên đi học máy tính trong trường mình, từ năm 1 đến năm 5. Nghe tên tuổi học hành trình độ là bà con ngợp rồi (học kỳ đầu tiên 13 điểm 5, 1 điểm 4). Tiềm năng và độ tin cậy đều cao. Giờ đi bán dạo cho từng ký túc xá thì lấy gì nó tin.
Bẵng đi đến khi mình đi làm vài năm gặp lại thì đã có vợ, có con và vẫn đi lắp máy, nhưng giờ cung cấp thêm dịch vụ sửa chữa, bảo hành, có lần mình qua nhà chơi y như cái shop của mấy ông sửa linh kiện đồ điện tử, lúi xùi, thảm hại, học hành thì bỏ dở năm thứ ba, còn mỗi đề tài và thi quốc gia mà không thể nào bỏ thời gian cho nó, càng lúc càng thấy mờ mịt!
Moral of the story: Thịt ba chỉ luộc chấm mắm cá thu xay Quy Nhơn thiệt là ngon, tới bữa thứ hai còn ăn được, sang tuần thì nên cho vô sọt rác.
Đoàn Hồng Nghĩa (ELTE,VIDI90)