Sunday, March 5, 2017

Đừng để muộn màng...

Cách đây 3 năm, vợ chồng chúng tôi thường xuyên xảy ra cãi vã.
Mọi chuyện bắt đầu từ khi tôi bị khiển trách vì mắc lỗi trong công việc và bị điều xuống bộ phận khác. Lương ít đi, gánh nặng tăng lên khi cùng lúc đó con gái tôi vào lớp 1. Vợ tôi trở nên hay cáu gắt và cằn nhằn hơn còn tôi thì nóng tính hơn do lòng tự trọng bị sứt mẻ. Chúng tôi thường cãi nhau từ chập tối đến tận đêm, vợ vào phòng ôm gối nằm một mình còn tôi nốc cạn hết ly rượu này đến ly rượu khác.
Sau đó vợ tôi nghĩ ra cách bán hàng online để tăng thêm thu nhập. Thời điểm đó chưa có nhiều người bán hàng online trên phây- búc lắm nên việc kinh doanh của vợ rất thuận lợi. Kinh tế trong nhà cải thiện nên vợ chồng cũng bớt va chạm hơn. Chỉ có điều, để tiết kiệm chi phí tối đa, vợ tôi thường tranh thủ đi giao hàng cho khách vào tầm trưa nghỉ làm và chiều muộn tan ca chứ không thuê ai giúp. Có những ngày, hơn 9 giờ tối vợ tôi mới về, khuôn mặt phờ phạc vì khói bụi đường sá và đói lả đi.
Tôi thương vợ nhiều nên khuyên vợ thuê người chở hàng giúp nhưng vợ kiên quyết không chịu.
Ngày định mệnh ấy trời mưa rất to, đang làm việc thì vợ nhắn tin hỏi tôi có thể qua đón cô ấy khi tan ca được không vì ban trưa đi giao hàng phải lội nước nên xe cô ấy chết bugi rồi. Tôi bực dọc nghĩ đến việc phải tốn tiền sửa lại xe cho vợ nên càu nhàu vợ hồi lâu, cô ấy chỉ im lặng. Công việc buổi chiều ngập đầu lại thêm mấy cuộc gọi giục giã của sếp khiến tôi càng làm càng cáu. Cuối cùng, tôi tắt luôn điện thoại không thèm mở ra nữa.
Mải làm không để ý giờ giấc, ngẩng lên thấy đã 6 giờ kém 5 từ lúc nào, tôi vội vàng thu dọn đồ đạc ra về, hôm nay tôi còn có hẹn qua nhà mẹ nữa. Đi được nửa đường mới sực nhớ ra phải đón vợ, tôi hấp tấp vòng xe lại, vợ tôi tan tầm lúc 5 giờ 30, chắc giờ này cô ấy đang sốt ruột lắm rồi. Tâm trạng không vui từ trước kèm theo con đường tắc đến kinh khủng, tôi thầm mắng vợ trong lòng, hôm nay mưa gió thế này mà cô ấy còn cố đi giao hàng, không đi có phải xe không hỏng, đỡ tốn tiền mà đỡ cho tôi khỏi phải lặn lội đường sá không. Tôi định đến nơi sẽ mắng cô ấy một trận và bắt từ mai phải thuê ngay người giao hàng chứ không thể cứ vò võ một mình mãi thế này được.
Thế nhưng khi tôi đến nơi thì không thấy vợ chờ trước cổng. Bên góc đường người ta đang xúm đông xúm đỏ lại trước một cái taxi, có cả cảnh sát giao thông đang chăng dây xung quanh nữa, tôi thầm nghĩ chắc taxi lại đi ẩu rồi va chạm gì đó rồi. Lôi điện thoại ra mới sực nhớ tôi tắt máy từ chiều, có khi vợ chờ lâu quá bắt xe ôm về rồi cũng nên. Tôi bật máy lên thì sững sờ thấy máy báo về hơn 30 cuộc gọi nhỡ, quá nửa là số lạ.
Một luồng gió lạnh thoảng qua, tôi ngước nhìn về phía chiếc taxi mà người ta đang xúm lại quanh kia, lòng bất an kinh khủng. Tôi bấm số cho vợ và muốn khuỵu xuống khi đầu dây kia báo thuê bao. Tôi gọi về nhà không ai bắt máy, gọi lên cơ quan thì người ta bảo vợ về lâu rồi.
Tôi chống xe xuống vụt chạy sang góc đường, hỏi những người dân đang đứng đó bàn tán. Mỗi người nói một kiểu càng làm tôi hoang mang, rằng tài xế say rượu đâm người, có vẻ là phụ nữ trung tuổi, bất tỉnh nhân sự, đưa đi cấp cứu ở đâu thì không rõ.
Tôi phóng như điên về nhà, chỉ mong thấy đèn điện sáng nhưng căn nhà tối om. Tôi ngồi bệt xuống sàn phòng khách và khóc như một đứa trẻ. Chưa bao giờ tôi thấy sợ hãi đến thế này, vợ tôi đang ở đâu, làm ơn hãy nói rằng người bị tai nạn đó không phải vợ tôi đi.
Điện thoại réo vang và tôi nhanh chóng chộp lấy, là số máy lạ ban nãy, tôi run run bấm nút nghe và nghe đầu dây bên kia quát ầm ĩ:
- Sao đến giờ anh mới nghe máy hả? Anh đang ở đâu? Gọi cho anh phải đến 20 cuộc rồi mà anh làm trò gì thế hả? Anh quên là hôm nay phải qua nhà mẹ ăn giỗ à? Mọi người còn chờ mỗi mình anh thôi đấy?
- Em.. em à? Có phải em không?
- Không em thì ai? Anh còn em nào khác ở ngoài à?
- Sao… sao em lại dùng số này?
- Điện thoại nhúng nước hỏng xừ rồi, em phải mượn tạm máy cũ của chị đồng nghiệp với mua sim mới lắp vào. Xui xẻo quá chồng ạ, có khi từ mai em phải thuê người giao hàng mất thôi.
Tôi chạy ào ra xe rồi phóng qua nhà mẹ. Vừa thấy vợ tôi ôm chầm lấy cô ấy. Vợ tôi bất ngờ cứ cấu cấu vào lung tôi rồi hỏi: “Anh làm sao đấy? Anh đập đầu vào đâu à? Anh làm gì có lỗi với em à?”.
Tôi không trả lời, chỉ nói đi nói lại: “Từ giờ anh sẽ không bao giờ đón em muộn nữa đâu. Anh xin lỗi, anh thực sự xin lỗi.”
Vợ tôi chẳng hiểu mô tê ất giáp gì, chỉ biết gật gật đầu rồi xoa xoa lưng tôi.
Bắt đầu từ hôm đó, ngày nào tôi cũng đưa vợ đi làm. Cô ấy hỏi mãi tôi cũng không chịu nói lý do, chỉ cằn nhằn bảo tôi vẽ chuyện, vòng vèo mất công. Còn tôi thì mặc kệ, cảm thấy được nghe vợ cằn nhằn cũng là một niềm hạnh phúc rồi.
Các anh em ạ, cuộc đời khó nói trước điều gì lắm. Đừng để đến khi mất rồi mới hối hận khôn nguôi.
Tôi đã học được điều đó từ một lần đón Vợ muộn !
Đặng Trang/FB (Nguồn st.)

3 comments:

  1. Người mà chẳng có ai cằn nhằn mới khổ.

    ReplyDelete
  2. Lê Minh (Debrecen,VIDI69): Noi vay thoi phai kg ? Song voi nguoi luon can nhan lam sao song noi ?

    ReplyDelete