56
Tôi đã đến cái tuổi
Không thấy cần quan tâm
Được yêu hay bị ghét,
Hiểu đúng hay hiểu nhầm.
Thậm chí không còn sợ,
Cả công an, chính quyền.
Trừ nỗi sợ nho nhỏ -
Về già nhỡ thiếu tiền.
Giờ tôi là thế đấy,
Gần thoát vòng vô minh,
Nhu cầu mức tối thiểu,
Buồn vui chỉ với mình.
Suốt đời tôi tâm niệm
Cố sống vì mọi người,
Viết thơ, làm việc thiện,
Nôm na là giúp đời.
Tôi chỉ mong khi chết,
Mọi người nói một câu:
“Ông Béo ấy tử tế.
Không giàu mà rất giàu.”
Thế nhé, thơ tôi viết,
Thích đọc thì vào Phây.
Không thích thì mời biến.
Rất rõ ràng chuyện này.
57
Nhiều người không nhận biết
Người ta đang giúp mình.
Chỉ biết khi bất chợt
Người ta thôi giúp mình.
58
Khi nhận thấy ai đó
Lánh xa mình, đừng buồn.
Đừng bao giờ mời lại.
Muốn xa thì xa luôn.
Là vì đã do dự,
Lúc yêu, lúc không yêu,
Người ấy không xứng đáng
Được ta quan tâm nhiều.
59
Điều này tuyệt đối đúng:
Người thực sự yêu đời,
Thì dẫu đời gian khó,
Đời sẽ không phụ người.
60
Tiếc không có thang máy
Nâng ta lên thành công.
Vậy, nếu muốn thành công,
Chịu khó mà leo bộ.
61
Không thể thiếu thất bại,
Nếu ta muốn thành công.
Lịch sử từng chứng kiến
Nhiều trải nghiệm đau lòng.
Có thể bạn không biết
Rằng chính Walt Disney
Bị chủ bút đuổi việc
Vì “ngu, dốt, thơ ngây”.
Thậm chí cả Steve Jobs,
Ở độ tuổi ba mươi,
Bị công ty sa thải
Vì “bất tài” và “lười”.
Einstein, ta biết,
Bốn tuổi, nghĩ mà thương,
“Đần”, vẫn chưa biết nói,
Suýt bị đuổi khỏi trường.
Ta, ít ai “ngu dốt”
Như Einstein, đúng không?
Vậy sao lại nhụt chí,
Không mơ ước thành công?
62
Hôm nọ bị anh bạn,
Chính xác hơn, người quen,
Cứ bắt đi ăn nhậu.
“Đừng lo, tớ ối tiền”.
Con người “ối tiền ấy”
Đưa tôi vào nhà hàng,
Gọi con tôm hai triệu,
Đựng trên đĩa dát vàng.
“Ăn đi cậu, cho bõ.
Ta đã khổ suốt đời.
Nay phải enjoy life!
Ý tớ, phải ăn chơi!”
Cảm ơn bạn chiêu đãi.
Cảm ơn tôm triệu đồng.
Nhưng tôi cứ nghịch đũa,
Mặc bạn hỏi ngon không.
Tôi thầm đáp: Ngon lắm,
Ngon bằng cả tháng lương
Công nhân khu công nghiệp,
Nếu có việc bình thường.
Định đưa lên miệng cắn,
Thế mà không hiểu sao
Tự nhiên thấy phẫn nộ,
Xấu hổ và nghẹn ngào.
Người ta làm cả tháng
Bằng giá con tôm này.
Người ta ăn một bữa
Bằng lương ba mươi ngày.
Đúng theo phép lịch sự,
Được mời ăn, không chê.
Tôi chờ bạn ăn hết
Nửa tháng lương, rồi về.
Nửa tháng lương còn lại
Trên chiếc đĩa dát vàng
Bầy lợn sẽ được chén,
Hợp pháp và đàng hoàng.
“Cảm ơn cậu, tôi nói,
Vì bữa ăn hôm nay.
Tiếc tớ không ăn được
Vì chứng bệnh dạ dày.”
Tạm gác chuyện tế nhị -
Tiền ấy ở đâu ra.
Có tiền thì ăn nhậu,
Đó là quyền người ta.
Nhưng việc ăn một bữa
Mà bằng cả tháng lương
Công nhân khu công nghiệp -
Chuyện ấy không bình thường.
Dạ dày tôi còn tốt,
Nhưng trái tim thì đau.
Cảm ơn, và xin lỗi,
Tôi không nuốt nổi đâu.
Thái Bá Tân
No comments:
Post a Comment