Monday, January 10, 2022

NEI & Tôi

Thời gian đã xóa dần rất nhiều kỷ niệm của ngày xưa, kể cả những điều tưởng chừng ko thể quên được. Với trí nhớ đã lu mờ và đóng đầy bụi thời gian, tôi cố gắng nhớ lại và suy nghĩ về những gì mình đã làm, đã có và đã mất... về 1 giai đoạn mà như 1 người anh học Vật lý lý thuyết ở Debrecen gọi là thời kỳ 'học sinh cấp 4'.

-------------

Hồi ấy chúng tôi bắt đầu học năm đầu tiên ở Nemzetközi Előkészítő Intézet (NEI). Nước Hung là điều vô cùng mới lạ. Tôi vẫn nhớ cảnh tượng mà tôi nhìn thấy vào đêm đầu tiên ở ký túc xá trên đường Budaörsi. Khi kéo rèm che cửa sổ phòng của tôi để nhìn ra ngoài, Budapest hiện ra trước mắt tôi thật ấn tượng với vẻ đẹp từ những ánh đèn làm tôi ngây người sửng sốt vì chưa bao giờ được thấy một thành phố rực rỡ đến thế.

Lúc ấy, cả lũ chúng tôi ngờ nghệch lắm, nhìn anh Quang Việt  (con trai của tướng Đồng Sĩ Nguyên) và các bạn của anh ấy (Hòa "kều", Thành "nhái" …) tôi nghĩ: “họ đã biến chất mất rồi, ăn mặc và tư cách… lố lăng quá, không thể chấp nhận được”. Tôi không thể ngờ rằng không lâu sau mấy anh ấy đều trở nên thân quen với tôi. Tôi hay la cà ở phòng anh Việt (đối diện với phòng của Phan Nguyễn Khánh & Trung) dù trong bụng chê cái phòng bề bộn và dơ dáy quá, bù lại tôi biết được nhiều thứ mà đứa nào mới đến Hungary cũng muốn biết từ những câu chuyện tào lao bên cây ghi ta mà Thành nhái đánh rất hăng hái những lúc cao hứng hoặc những lúc cả đám xúm nhau ăn uống khi rủng rỉnh tiền cũng như lúc cạn kiệt phải chui gầm giường moi lại những mẩu thuốc thừa để hút… Trong những chuyện về Hungary mà tôi biết được ở NEI có nhiều chuyện là từ nhóm của anh Việt, kể cả chuyện gái gú. Có điều, những chuyện thuộc loại tán gái ấy phần lớn nghe giống truyện cười nhiều hơn là chuyện tình… Dần dần, tôi nhìn nhóm anh Quang Việt với con mắt dễ chịu hơn, tôi tự thấy mình đang biến đổi và sẽ phải đối diện với chính mình trước đây để loại bỏ cái gì và tiếp nhận cái gì vì không muốn là một người tẻ nhạt và quá khuôn khổ.

Trường Ngoại ngữ (NEI) là nơi tôi bắt đầu cuộc sống của mình ở Hungary. Tôi rất yêu thích ngôi trường này, từ kiến trúc hiện đại của tòa nhà cho đến các thầy cô giáo và cuộc sống ở đó. Đây là lần đầu tiên tôi được học trong một lớp học chỉ có hơn mười trò nên tiếp thu rất tốt những gì được học. Những người Hung đầu tiên mà chúng tôi tiếp xúc là các giáo viên với phong cách sống rất thoải mái và phóng khoáng: bao giờ cũng rõ ràng trong mọi vấn đề, không "ấm ớ hội tề" như người Việt. Họ cũng là những người châu Âu đầu tiên mà tôi có dịp được gần gũi và học hỏi. Tôi cũng rất thích và hãnh diện với các bạn khác vì cô Mária, giáo viên chủ nhiệm dạy tiếng Hung của chúng tôi, là 1 phụ nữ trẻ đẹp và lôi cuốn nhất trường.Tôi còn may mắn hơn khi được sống trong tòa nhà chính của trường, số 73-75 Budaörsi út, vì nó được thiết kế rất tiện lợi cho học sinh. Chúng tôi được ăn ở và học ngay trong tòa nhà này trong khi rất nhiều bạn phải ở chỗ khác và đến đây học. Tôi còn nhớ phòng của tôi số 517 (nằm ở lầu 5), phía trên các lớp học (bố trí ở lầu 1 và tầng Trệt). Phòng được thiết kế cho 2 học sinh, có tủ áo, bàn học, lavabo rửa mặt và giường đệm tươm tất. Toilet và chỗ tắm giặt ở 2 đầu hành lang. Mùa đông có hệ thống sưởi bằng hơi nước. Nhà ăn được bố trí ở tầng dưới cùng, nếu muốn tập tành thì xuống phòng gym (tornaterem). Tuy lúc đó chưa biết bóng bánh là gì nhưng mấy cái sân bóng thật cuốn hút, có điều, lúc đó tôi không biết rằng: chúng sẽ là một phần trong cuộc sống của tôi sau này.

Các trò lớp M12 (Mérnök szakirány, NEI, 1972) và cô giáo Tallér Mária (Ảnh: Bá Bình, người đứng đầu tiên từ trái sang)

     Khi so sánh giữa trường học ở Hungary và trường học VN, cũng phải nói đến một chi tiết nhỏ là cuốn Leckekönyv ở NEI. Nó làm tôi phải so sánh với cuốn Học bạ của Việt Nam. Giữa 2 nền giáo dục là 1 khoảng cách rất xa trong việc theo dõi học sinh bằng hồ sơ lưu trữ. Tôi không thắc mắc về cuốn Học bạ của Hungary nhìn rất giá trị với bìa cứng bọc vải vì họ có điều kiện hơn ta về mặt vật chất, nhưng tôi suy nghĩ về kích thước và nội dung nhiều hơn. Với kích thước chỉ 11cm x 19cm, bên trong cô đọng những dữ liệu về học sinh và quá trình học tập với điểm số và nhận xét (rất ngắn) của giáo viên và những con tem... Học bạ của Hungary khác xa với cuốn học bạ rườm rà, khổ lớn chiếm nhiều không gian lưu trữ của Việt Nam; muốn theo dõi đầy đủ phải đọc mất nhiều thời gian và còn mất thời gian nhiều hơn để ghi chép tất cả những nội dung đó.

Tôi vẫn còn giữ được Thời khóa biểu của năm học đầu tiên @ NEI. Đây là cái Thời khóa biểu tôi tự làm, trên đó có thể nhận ra các môn học được ghi bằng chữ viết tắt, con số là số phòng học của từng môn:

Cuối năm, nhà trường cho chúng tôi đi tham quan/tìm hiểu về đất nước Hungary. Đó là những cảnh tượng khó quên với chúng tôi. Rời NEI, chúng tôi ko thể quên các thầy cô giáo đầu tiên của mình ở đây. Những bước đi đầu tiên của chúng tôi trên đất Hungary là từ đây. Chúng tôi rất biết ơn những người đã tạo cho chúng tôi có cơ hội để hoàn thành được giấc mơ của chúng tôi và biến nó thành hiện thực trên đất nước tươi đẹp này.

Qua những thành phố, những miền quê khác nhau của Hungary, chúng tôi được biết một nước Hungary muôn màu, muôn vẻ. Những chuyến đi ôtô đường trường, những buổi lao động vất vả nhưng vui vẻ giúp chúng tôi hiểu thêm được vị trí của mình trong xã hội, về khả năng của chúng tôi trong những việc có thể làm được đồng thời thêm tự tin vào khả năng đóng góp trong việc thay đổi quê hương của mình sau này, dù chỉ là một phần rất nhỏ.

Cho đến bây giờ, các bạn của tôi vẫn cho rằng: những kiến thức cơ bản mà chúng tôi nhận được trên đất Hungary là những điều quý báu vô giá để vận dụng trong công việc và cuộc sống. Thời gian sống và học tập ở Hungary đã giúp chúng tôi mở nhiều cánh cửa và nhiều cơ hội hơn, nhiều người trong chúng tôi đã thành công. Bây giờ, khi nhìn lại, Hungary là nơi ko thể quên trong cuộc du hành vạn dặm của cuộc đời. Tôi nghĩ điều quan trọng nhất là “make the best of what you have” - luôn luôn cố gắng vươn tới dù trong bất kỳ hoàn cảnh nào và thay đổi môi trường xung quanh chứ đừng chỉ để hoàn cảnh của mình quyết định số phận của bản thân.

Đó là tinh thần mà tôi đã được tiếp nhận từ những thầy cô giáo Hungary, những người đã có vai trò và ảnh hưởng rất quan trọng đối với chúng tôi về nhận thức và quan điểm từ học tập và cuộc sống.

Nhưng xen vào đó, cho đến bây giờ, tôi vẫn không quên được hình ảnh lẻ loi của một anh chàng Việt Nam trong lần đi tham quan Hungary vào cuối năm học ở NEI (Khánh, Bình "to", Trung và tôi đi với nhau trong đoàn thăm vùng Đông Bắc - Miskolc - Eger). Anh này vì muốn "phô diễn" bản thân và văn hóa Việt Nam bằng bài "Lý Hoài Nam" nên lúc nào cũng ôm ấp cái máy hát bên mình và khúc sáo trúc này suốt cả chặng đường dài. Anh nghe mà không thấy nhàm (hoặc dù nhàm nhưng vẫn cố gắng "thể hiện" cho bà con thấy cái tình yêu âm nhạc của mình) đến nỗi cứ nhìn thấy anh với cái dáng ôm ấp cái máy hát và lắng nghe "vô cùng tha thiết" một cách quá đáng bản nhạc "tội nghiệp" bị đem ra làm trò diễn thì tôi lại ngao ngán vô cùng. Cô Mária, giáo viên chủ nhiệm của tôi còn phải chịu đựng khổ sở hơn nhưng vì lịch sự nên cũng kiên nhẫn tôn trọng hiện tượng "nổi trội" vô cùng này cùng với những người khác để không lộ vẻ khó chịu ra mặt. Nếu không có chuyện này thì chuyến đi của chúng tôi toàn những kỷ niệm đẹp về những gì chúng tôi được thấy và cảm nhận. Đó là một chiều hoàng hôn tuyệt vời trên thành Eger, những đỉnh núi và những hang ngầm tuyệt đẹp... những bữa ăn tối thịnh soạn và những giấc ngủ tuyệt vời ở những khách sạn sạch sẽ tinh tươm sau những ngày chất đầy những điều thú vị...

Và một ngày đáng nhớ khác khi chính tôi là kẻ lẻ loi/lạc lõng. Đó là ngày hội quốc tế dành cho học sinh ở NEI với buổi tối diễn ra rất vui vẻ và tưng bừng. Sau những lời phát biểu và chương trình văn nghệ với nhiều tiết mục do học sinh của các nước tham gia (hình như Đỗ Bá Khang hát bài "Nhạc rừng") là chương trình tánczene do một ban nhạc được nhà trường mời đến biểu diễn. Hội trường được thiết kế với một phần sàn bằng phẳng phía trước sân khấu lập tức được dọn hết các hàng ghế ngồi để trở thành một sàn nhảy. Tây trắng, Tây đen, trai gái Nam Mỹ đều có đôi có cặp, chỉ mình tôi lẻ loi giữa đêm hội giương mắt dỏng tai nghe nhìn (tôi không biết đêm ấy có ai là Việt Nam tham dự cho đến cuối chương trình không?). Đó là lần đầu tiên tôi được nghe trực tiếp bài "Beautiful Sunday" do một ban nhạc trình diễn. Tuy không uống rượu nhưng tôi cảm thấy rất phấn khích cho tới bài hát điệu nhảy cuối cùng, nhưng cũng chỉ đứng một chỗ để enjoy chứ không hề nhúc nhích nhún nhảy theo nhạc một chút nào. Bây giờ thì tôi chỉ ước là đêm ấy ở bên mình là em Bình Dương (tạm "tuyển"/mượn từ những gì Ái Việt mô tả ở bài Tàu liên vận 1) cũng "máu me" như tôi thì tôi đã không trơ trọi vô duyên như thế (nhưng đấy cũng là chuyện bây giờ mới nói, chứ lúc đấy thì chắc là chưa đủ "tư cách" để bước ra sàn nhảy đâu). Về chuyện "nhảy nhót", nhân đây cũng xin hỏi học giả giáo sư kiêm Hoàng tử Bé Ái Việt (và cả các bạn khác nữa) rằng: nếu đã từng bôn ba nhiều năm nơi đất lạ xứ người thì tới nay trình độ của bạn trên sàn nhảy có tiến triển vượt bậc so với hồi trại hè Baja không? có tương xứng với hiểu biết về ẩm thực, về các loại tiêu khiển theo kiểu Tây phương của bạn không? Nếu bây giờ bạn đã là chuyên gia nhảy múa thì mình muốn được làm học trò "nhỏ" của bạn, vì thú thực một điều là: cho tới nay, ngoài khả năng "tự biên tự diễn" khua khoắng loạn xạ thì khiếm khuyết đáng trách của 1 thằng mê chuộng Tây phương như mình là không biết nhảy cho đúng điệu một kiểu thức nào, từ nhạc van/waltz cho đến tango, cha cha cha...mình đều mù tịt nên rất cần được chỉ giáo. Thật là một thiếu sót quá lớn! Tại sao mình lại không biết nhảy nhỉ?

Một trong những chuyển biến lớn của tôi về nhận thức cũng phải kể đến vấn đề biểu hiện nam tính. Xã hội Hungary cho tôi thấy sự phân biệt rất rõ: nam giới và nữ giới biểu lộ rất rõ sự khác biệt về đặc tính của giới. Nam giới phải mạnh mẽ và dứt khoát chứ ko nhì nhằng, ẻo là (bánh bèo). Bây giờ nếu xem lại ảnh chụp sinh viên thời đó sẽ thấy rõ tình trạng này của nhiều LHS nam.

Như đã nêu ở trên: Cho đến năm 1972, với tôi, con gái Hung cũng như người châu Âu rất xa lạ và đầy bí ẩn. Các thầy cô giáo Hung đã giúp tôi có được cái nhìn rõ ràng và hiểu về họ nhiều hơn. Đặc biệt là thầy Jurányi István. Thầy từng là giám đốc KTX Nándor, sau này là thầy giáo chủ nhiệm lớp của Nguyễn Ngô Việt (1973-74). Theo Ái Việt kể: Về khoản sinh đẻ có kế hoạch thì cụ có 2 truyền nhân đều tên là Việt, thỉnh thoảng cụ đưa về nhà cho ăn rồi dạy cách tán gái Hung và cách phòng tránh thai. Tôi cũng có diễm phúc được cụ đưa về nhà, dạy dỗ như con tất tần tật, kể cả những cái mà Ái Việt nói.

Tôi cũng ko đến nỗi vô duyên lắm. Bằng chứng là cô bán đồ ăn ở kantin (trước nhà ăn của NEI) luôn tươi cười với tôi, có khi còn nháy mắt nói: "Lányok nagyon szeretnek, ugye?" làm tôi ngớ người chẳng biết phải đối đáp thế nào. Rồi những lần đi Építőtábor mùa hè nhiều kỷ niệm khó quên với các cô bạn Hung, và những cơ hội khác... Nhưng cho đến khi về nước, tôi vẫn là thằng nhóc tóc dài và nhát gái. Ko biết thực hành các giáo huấn của cụ Jurányi István, và những điều quý báu này vẫn chỉ là lý thuyết mà tôi ko thể vận dụng và biến chúng trở thành hiện thực như các bạn của mình.

Bây giờ, tất cả chỉ đọng lại trong ký ức vỏn vẹn những gì còn lại, có lẽ ko bao giờ phai nhạt. Những cái mà chúng tôi từng bị cấm đoán thì nay đã mở ra và thanh niên học sinh được khuyến khích nhập cuộc (hội nhập) vào cuộc sống nơi mình đến, hòa nhập vào nó.

Nhiều người nhìn nhận rằng: cộng sản bây giờ cũng ko còn hẹp hòi và khắt khe như trước. Tuy nhiên, về bản chất phản động đang bộc lộ thì tôi lại thấy có sự nguy hiểm lớn hơn. Ko bao giờ tôi gọi tầng lớp mới nổi đua chen làm giàu và ngạo mạn này là 'quý tộc đỏ' bởi trong tầng lớp này ko có bản chất quý tộc.

95 comments:

  1. Xuan Nguyen
    X gặp anh Quang Việt lần cuối cùng vào cuối những năm 70 (ko nhớ chính xác năm nào) ở trung tâm tiếng Anh, cạnh Nhà thờ lớn Hà nội. Hỏi anh cũng học ở đây à? Anh bảo đến học là phụ, việc chính là xem có em nào ngọt mắt thì cua. Thi thoảng sau đó nhìn loáng thoáng và gật đầu chào thôi vì trung tâm rất đông. Bẵng đi một thời gian (ko lâu lắm 😸) ko còn thấy anh ấy đến học. Chắc đã cua đc em nào sạch nước cản. Từ đó ko rõ tin tức. 🤡

    ReplyDelete
    Replies
    1. Xuan Nguyen, cảm ơn bà nhé!
      Tình tiết rất thú vị về anh giai của tôi 😊

      Delete
    2. Aiviet Nguyen
      Xuan Nguyen, Phải tay mình thì cho ông ấy một trận. Ra cái điều là em Xuân không ngọt mắt.

      Delete
    3. Aiviet Nguyen, Xuân cũng biết tụi mình quý anh Việt mà!

      Delete
    4. Xuan Nguyen
      Nguyễn Cao Bình, nên em X ko lọt mắt mọi người là đúng zồi. Như nhau cả bọn

      Delete
    5. Xuan Nguyen, ai thì tớ ko biết, tớ nhát gái lắm!

      Delete
    6. Xuan Nguyen
      Nguyễn Cao Bình, gái ta thui

      Delete
    7. Xuan Nguyen, gái nào cũng thế tất 😊

      Delete
    8. Aiviet Nguyen
      Nguyễn Cao Bình Anh Việt là người sống tận tâm với bạn bè và thật. Đó là điểm mình quý nhất. Chỉ trách là hồi 1979 gặp đâu đó ở gần nhà hát lớn, chắc vừa gặp Xuân xong. Mình nói là đời sống khó khăn quá. Anh ấy bảo 5 năm nữa học giỏi như mày sẽ có tiền, lúc đó không có thì cứ tới gặp tao. 5 năm sau đói quá, gặp ông ấy chỉ thấy cười trừ. Biết đâu lúc gặp Xuân đã nói ngược, thực ra muốn nói em Xuân ngọt nước nhưng chưa biết cua thế nào. 🙂

      Delete
    9. Xuan Nguyen
      Aiviet Nguyen, thế mà mình ngu nhỉ

      Delete
    10. Aiviet Nguyen
      Xuan Nguyen, Hồi đó cụ Đồng Sĩ Nguyên vừa vào Bộ Chính trị, chắc anh ấy biết nhiều thông tin mới nói thế .

      Delete
    11. Aiviet Nguyen
      Xuan Nguyen, Ông Việt thế thôi nhưng nhát gái vô cùng. Để hôm nào vào SG kể chuyện cũ với đại ca.

      Delete
    12. Aiviet Nguyen
      Mấy đại ca trông "hầm hố" kể cả Lê Minh đều nhát gái cả.

      Delete
    13. Aiviet Nguyen, anh Minh giải thích là hồi ấy chỉ được cái to xác thôi chứ các khoản khác phát triển chậm lắm (dậy thì muộn) 😎

      Delete
    14. Aiviet Nguyen
      Nguyễn Cao Bình, Đại ca lại sĩ diện rồi.

      Delete
  2. Một trong những biểu hiện rất ấm ớ đầy bản sắc dân tộc là cười. Cái gì cũng cười. Nhiều khi làm người Hung cũng ngỡ ngàng, ngớ ra, ko hiểu nổi cười vì cái gì, cười ngu hay cười khôn... hay chỉ cười trừ?

    ReplyDelete
    Replies
    1. Chi Cong Nguyen
      Nguyễn Cao Bình, đặc điểm của học sinh VN ở Hung được đúc kết ngắn gọn: Ăn nhanh, đi chậm, hay cười và ..đái bậy.

      Delete
    2. Chi Cong Nguyen, cảm ơn Công! Cái thời ấy nó vậy 😊

      Delete
    3. Aiviet Nguyen
      Chi Cong Nguyen, Đái bậy không phải là đặc sản Việt Nam. Hồi mình đi Roma mua Képes lap, có cảnh một tên Italy đứng đái bậy.

      Delete
    4. Aiviet Nguyen
      Nguyễn Cao Bình, Thực ra cười không đúng chỗ cũng là biểu hiện của sự trì độn.

      Delete
  3. Tran Lan
    Bạn Cao Bình viết lại các kỷ niệm hay quá. Hồi đó bạn đi đâu mà trong ảnh lớp M12 không thấy Bình và Trung nhỉ? ( Trung sau này lên máy học, bạn này giỏi nhưng vì tiếng Hung nên về giữa chừng).

    ReplyDelete
    Replies
    1. Tran Lan, mình cũng ko nhớ.
      Nếu hình này chụp trong kỳ đi thăm Eger, Miskolc... cuối năm học tiếng thì có thể mình lại gia nhập trong hội Khánh-Bình-Trung. Vì bây giờ coi lại hình đợt chụp trong đợt này thấy vậy.
      Cũng tiếc vì ko có hình kỷ niệm với cô giáo và các bạn.

      Delete
    2. Bui Thuc Yen
      Tran Lan, những kỷ niệm ngọt ngào,đáng yêu thủa ban đầu mới đến Hung. Bạn nhớ được vậy là siêu rồi.

      Delete
  4. Phu Nguyen Van
    Nemzetkozi Elokészito Intezet là hàng xóm gần nhất của Petofi Laktanya 49-53 Budaorsi ut. Chỉ cách nhau một bức tường.

    ReplyDelete
    Replies
    1. Phu Nguyen Van, hồi đấy tụi em có các anh là hàng xóm liền kề.
      Còn cũng kế bên nhưng xa hơn xíu là các anh chị ở ktx ELTE.

      Delete
    2. Bá Bình Nguyễn
      Phu Nguyen Van, Đúng rồi. Bọn em thỉnh thoảng sang đó và có mấy anh cũng từ bên đó sáng chơi. Anh chắc cùng khóa với anh Trần Cơ.

      Delete
    3. Phu Nguyen Van
      Bá Bình Nguyễn, anh Trần Cơ khoá trước, mình khoá sau 1 năm, mình sang 1968.

      Delete
  5. Bá Bình Nguyễn
    Trong ảnh người đứng bên cạnh anh Bái Đinh Xuân đã đi xa khá lâu rồi . Bạn ấy tên là Lê Xuân Diệu cùng trường với BB

    ReplyDelete
    Replies
    1. Bá Bình Nguyễn, mình ko biết gì cả!

      Delete
    2. Bá Bình Nguyễn
      Năm ngoái mình gặp một số bạn ở quê ra chơi. Khi các bạn nhắc đến mình cho xem ảnh và bạn cùng lớp với bạn ấy nói mới biết. Lúc ấy mình nói là Trần Xuân Diệu nhưng bạn aassy bảo là Lê Xuân Diệu. Bạn ấy rất hiền lành

      Delete
    3. Bá Bình Nguyễn, Diệu là người lành nhất lớp mình, có thể của cả khóa luôn.

      Delete
  6. Bá Bình Nguyễn
    Hồi ấy lớp mình có anh Lý Chu Tế ( tên Hung là Te) , bạn Kỹ (Ki) và bạn nữ xinh đẹp Vũ Trà My ( Mi) . Cô giáo rất lạ khi tự giới thiệu ( Én Te vagyok - Én Mi vagyok và Én Ki vagyok) . Và bây giwof bạn Bình nói đến Trung mình nhớ bạn ấy cũng ở M12 sau này hình như học máy thì phải.

    ReplyDelete
    Replies
    1. Bá Bình Nguyễn, BB nhắc đến mấy vị trong lớp mình tự giới thiệu tên bằng tiếng Hung rất thú vị 😊
      Đúng rồi, Trung học gépész!

      Delete
    2. Aiviet Nguyen
      Nguyễn Cao Bình, Trung đồ gốm

      Delete
    3. Aiviet Nguyen
      Bá Bình Nguyễn, chuyện hay

      Delete
    4. Aiviet Nguyen
      Bá Bình Nguyễn, Anh Tế cũng mất rồi?

      Delete
    5. Bá Bình Nguyễn
      Mình không biết. Một lần khoảng năm 1988 mình gặp anh ở Hàng trông đi xe Vespa cũ Chỉ nói là làm ở phong xây dựng Đống Đa nhưng có vè không phải vậy.

      Delete
    6. Xuan Nguyen
      Aiviet Nguyen, tin này ở đâu vậy? Từ khoảng 1996 ko có tin tức về a Tế. Anh ấy là đơn vị trưởng ở Péc ms. Khi hội P tổ chức họp mặt lần đầu mình còn đến mời nhưng anh ấy từ chối

      Delete
    7. Bá Bình Nguyễn
      Hồi ấy còn một anh Trung già nữa. Anh ấy hết ngoại ngữ là về nước ( vì không qua được tiếng Hung). Rất tình cờ mình gặp lại ở gần 60 Bà Triệu.

      Delete
    8. Bá Bình Nguyễn, mình cũng nhớ anh Trung này!

      Delete
    9. Bá Bình Nguyễn
      Nguyễn Cao Bình, Anh này lúc ấy làm ở Cục phục vụ Ngoại giao Đoàn. Như là thợ điện hay sao ấy.

      Delete
    10. Bá Bình Nguyễn, mình nhớ cũng là người hoạt bát.

      Delete
    11. Xuan Nguyen, nhân vật Lý Chu Tế rất nổi hồi học tiếng.
      Sau này có vẻ bí ẩn thế?

      Delete
    12. Bá Bình Nguyễn
      Nguyễn Cao Bình, Mình không ở Pécs nên không biết. Nhưng theo mình anh ấy cũng bình thường. Chắc không muốn giao lưu thôi.

      Delete
    13. Xuan Nguyen
      Bá Bình Nguyễn, lúc làm đơn vị trưởng cũng oai phong lắm. Tốt nghiệp xong mình đc nhà trường đề nghị cho ở lại thực tập tại trường thêm 1 năm nhưng Lý Chu Tế báo cáo với sứ là cô Xuân thuộc thành phần bất hảo, đã từng bước tự diễn biến, tự chuyển hoá, ko nên cho ở lại vì e rằng cô ấy sẽ bùng, he he. Thế là a lê hấp, xách va ly về ngay và luôn thôi
      Hồi trẻ cũng hận, nhưng sau nghĩ lại, ông ấy cũng chỉ là đầu sai, thừa hành, bị tiêm nhiễm nặng nên nhìn đâu cũng thấy tội đồ, không đáng trách. Mà biết đâu ông ấy đúng. Ở thêm năm nữa chắc gì mình đã về, he he

      Delete
    14. Xuan Nguyen
      Nguyễn Cao Bình, mình nghĩ đơn giản là anh ấy không còn hứng thú giao lưu, tập trung lo cho cuộc sống gđ

      Delete
    15. Nguyễn Cao Bình
      Xuan Nguyen, tay này có vẻ là cán bộ đơn vị đắc lực!

      Delete
    16. Bá Bình Nguyễn
      Xuan Nguyen, Thế là mang bệnh hẹp hòi.Những ông Sứ bên ấy về đây mình gặp lại hết và đều rất tình cờ. Bây giờ hầu như rời cõi tạm hết rồi. Nhưng họ không biết ở đời giúp ai được thì tốt cho mình. gọi là Cho và nhận

      Delete
    17. Xuan Nguyen, Xuân học hành tử tế còn bị anh này báo cáo sứ quán dìm hàng như thế, nên tôi ko ngạc nhiên khi thấy trong hồ sơ chuyển về Bộ ĐH & Trung học chuyên nghiệp của tôi nhận xét của đơn vị là đề nghị tống cổ về nước (cũng đáng tội, chẳng sai).

      Delete
    18. Bá Bình Nguyễn
      Nguyễn Cao Bình, Vì sao thế nhỉ Vui chơi là quyền tuổi trẻ

      Delete
    19. Xuan Nguyen
      Bá Bình Nguyễn, quan niệm xưa cũ nó thế. Mình ko thế thì thành lạc loài, hư hỏng, biến chất. Mình luôn là kẻ lạc loài

      Delete
  7. Aiviet Nguyen
    Cô giáo và bạn My xinh thật.

    ReplyDelete
    Replies
    1. Xuan Nguyen
      Aiviet Nguyen, nhắc đến My lại nhớ Ngọc Ánh. Bao nhiêu là chuyện để các bạn gái tám chuyện. Ngày gặp Ánh ở Việt Nam, hắn bảo, X kiếm hộ tớ 1 cô thật đẹp, ngu cũng được, chỉ cần là đẹp. Mình bảo, xin ông, đẹp mà đẻ con giống ông thì chán chết. Hay tậu trâu kèm nghé cũng xinh. Hắn từ chối. Hèn thế

      Delete
    2. Aiviet Nguyen
      Xuan Nguyen, Vụ tậu trâu kèm nghé này mình không biết đấy.

      Delete
    3. Aiviet Nguyen
      Xuan Nguyen, Trà My vừa xinh lại vừa thông minh rồi còn gì. Thằng ấy hay tán tào lao , đừng tưởng thật. Không đẹp đẻ ra con còn chán nữa 🙂

      Delete
    4. Bá Bình Nguyễn
      Xuan Nguyen, Chắc là bạn không yêu được nên bây giờ Dìm hàng bạn Ánh thế....

      Delete
    5. Xuan Nguyen
      Bá Bình Nguyễn, có những người chỉ có thể là bạn. Mà hầu hết các bạn cùng 72 mình đều coi là bạn. Có bạn thân nhiều, có người thân ít. Thân nhiều như anh Phương, Bá Thắng, Nhân, Đàn, Hưng thì nếu ở chung cũng ko có cảm giác gì, vì như anh em trong nhà rồi.

      Delete
    6. Bá Bình Nguyễn
      Mà nhân câu chuyện của Bạn Cao Bình chỉ kể cho vui thôi

      Delete
    7. Bá Bình Nguyễn
      Xuan Nguyen, Bạn nói như Cố GS Phạm Hoàng Gia . Tình bạn thì chia sẻ được . Tình yêu thì không chia sẻ được...???

      Delete
    8. Xuan Nguyen
      Bá Bình Nguyễn, mình chẳng đọc nhiều, càng ít đọc tin bài của các vị chức sắc. Chỉ là nghĩ gì nói nấy, như bản năng vẫn vậy. Thế nên cụ Phương toán mới bảo mình là Quỷ sống

      Delete
    9. Bá Bình Nguyễn, tuỳ tình yêu có mấy ngăn... ?

      Delete
    10. Xuan Nguyen, vậy là biết thêm biệt danh mới.

      Delete
    11. Bá Bình Nguyễn
      Mượn lời một nhóm nói vậy: Chức quyền Danh vọng bằng Không/Mày tao giữa tuổi nên ông,nên bà/Gặp nhau bạn gái thì già/Bạn trai thì trẻ như là trai tơ/Tan ra với bãi với bờ/Làm quan làm báo,làm thơ ,làm thầy/Cậy già tay nắm bàn tay/Lời xưa chưa thật, lời nay hóa đùa. Chắc là vì vậy nên hôm trước abjn Ái Việt mới gọi là Em Xuân làm khó thế.

      Delete
    12. Bá Bình Nguyễn
      Nguyễn Cao Bình, Đang bảo là nói đùa cho vui đừng để bụng nhé...

      Delete
    13. Bá Bình Nguyễn, tác giả nào làm thơ mở đầu hay vậy?
      Bạn bè nếu ngoài đời xưng mày tao thì trên này cứ thế cho sướng mồm/tay.
      Mà cái câu Lời xưa chưa thật, lời nay hoá đùa cũng bày tỏ nhiều nhỉ?

      Delete
    14. Xuan Nguyen
      Bá Bình Nguyễn, đến tuổi này rồi còn bụng đâu mà để.

      Delete
    15. Bá Bình Nguyễn
      Xuan Nguyen, Ngày xưa X cũng thế rồi mà.Có để bụng ai bao giờ đâu

      Delete
    16. Bá Bình Nguyễn
      Bình luận cho vui vào ngày Rằm tháng Chạp . Chậm thì sang năm Nhâm Dần mất rồi. Thời gian không chờ đợi ai.

      Delete
    17. Bá Bình Nguyễn thoải mái vui vẻ đi!
      Trên trang của tui thì miễn là ko dở trò theo Tàu đỏ là ok.
      Còn lại cứ vô tư nhé!
      Cứ để gió cuốn đi..., mình muốn thì giữ lại cho vui.

      Delete
  8. Aiviet Nguyen
    Ông đứng sau Bá Bình hình như là anh Minh M10 chứ không phải lớp M12

    ReplyDelete
    Replies
    1. Aiviet Nguyen, là Hà, cũng học M12.

      Delete
    2. Bá Bình Nguyễn
      Nguyễn Cao Bình, Nói đúng.Nhà bạn ấy 3 chị em đều học nước ngoài thời điểm đó. Anh và chị học ở Ba Lan

      Delete
    3. Bá Bình Nguyễn, hình như cha của Hà cũng là cán bộ cấp to của tỉnh thì phải?

      Delete
    4. Bá Bình Nguyễn
      Nguyễn Cao Bình, BT tỉnh ủy

      Delete
  9. Peter Nagy
    Cười- Đúng là Nụ Cười với Những khuôn mặt hồn nhiên ngây thơ...trong trắng...của Thế hệ...Xưa- tạo nên Ấn tượng...đến tận Hôm nay.
    Xem Ca kịch A Mosoly Országa cos Long Đức Hoàng Ninh giọng ca Tenor tuyệt vời trong vai Hoàng Tư Tô Chung...mà nhớ đến ...Những Nụ Cười...Thời Của Chúng ta.
    Chúc Mừng Tất cả.

    ReplyDelete
    Replies
    1. Bá Bình Nguyễn
      Peter Nagy, Cảm ơn Bạn. Thời đó còn nhiều kỷ niệm chưa thể kể hết được bạn ạ

      Delete
  10. Bá Bình Nguyễn
    Tòa nhà này khánh thành và đưa vào sử dụng khoảng năm 1968. Và chúng mình là những người gần như sử dụng mới ( 1972). Hồi đó vì đi tàu hoae 13 ngày nên khi ngủ trong KTX mỗi khi nghe tiếng tàu chạy mình cứ cảm giác như đung đưa trên khoang tàu ấy.

    ReplyDelete
    Replies
    1. Bá Bình Nguyễn, đúng rồi, tụi mình là những người đến và học ở đây khi NEI (Budaörsi út) xây được khoảng 4 năm.

      Delete
  11. Minh Nguyen
    Nguyễn Cao Bình có năng khiếu viết văn đấy. Đọc bài của bạn bao nhiêu kỷ niệm cũ lại ùa về. Tụi mình hồi đó ở Nandor ngày ngày đi học bằng tầu điện đến trường. Sao trong ảnh không có Huệ nhỉ? Hay lúc đó Huệ đang bị bó bột chân nhỉ.

    ReplyDelete
    Replies
    1. Minh Nguyen, chắc BB nhớ bữa đó Huệ ở đâu.

      Delete
    2. Xuan Nguyen
      Minh Nguyen, không chỉ tàu điện, phải chuyển sang đi xe bus số 53 nữa mà. Minh quên à?

      Delete
    3. Bá Bình Nguyễn
      Minh Nguyen, Hồi ấy H bị đau chân

      Delete
    4. Bá Bình Nguyễn
      Nguyễn Cao Bình, Hồi ấy người chăm sóc phải là anh Bái Đinh Xuân. Còn mình lúc ấy chỉ mong được ăn no và chơi

      Delete
    5. Bá Bình Nguyễn lúc đấy vẫn còn tuổi ăn tuổi lớn mà 😊

      Delete
    6. Minh Nguyen, nhẽ ra phải năn nỉ các chú sứ/BQL LHS cho học bölcsészet nhỉ, thế có khi còn được ở Hung lâu như các bạn cùng năm?

      Delete
    7. Bá Bình Nguyễn
      Nguyễn Cao Bình, Đúng Zậy

      Delete
  12. Peter Nagy
    '68- Lứa đầu tiên ở tại NEI-Tòa nhà khánh thành mới toanh hoành tráng ở Budaörsi. Nửa cuối tháng 2/69 chuyển đến từ Nandorfehervări ut...Sau những tháng phải nằm giường tầng lò than ở Robert Kărolyi Korház...được vào ..như Khách sạn...Mừng vui vô cùng...
    Ảnh này đầu Xuân '69 bên khóm hồng phố trước tòa NEI
    Chúc Mừng và Xin được Chia sẻ cùng Bạn Hữu một thời ở NEI.
    https://www.facebook.com/100000134480923/posts/2298242020190258/

    ReplyDelete
  13. Peter Nagy
    NEI & Petőfi Latanya nhìn từ Sashegy
    Chúc Mừng Anh Phu Nguyen Van
    https://www.facebook.com/100000134480923/posts/4890418417639259/

    ReplyDelete
  14. Bá Bình Nguyễn
    Người đứmh cạnh anh Bái Đinh Xuân nữa là Hồ Văn Tịnh ( Tịnh thâm) . Học cùng lớp với mình ở BME. Các bạn Hung không phát âm được nên thường gọi là ( Hol van Tinh - Tịnh ở đâu?). Rất vui. Bạn ấy bây giờ bị Tiểu đường nên ít tham gia các hoạt động của nhóm.

    ReplyDelete
  15. Mukunda Acharya
    Tenyleg Az eletunknek nagy es csodalatos elmeny volt ott Az NEI ben lenni. Legjobb oromem az volt amikor nyelvi tudas elsajatitas utan kepes voltam egy kinti magyarral tarsalogni. Nagyon jol irta le Cao Binh errol. Gratulalok!!!

    ReplyDelete
  16. Bui Thuc Yen
    Csodálatos élményeink voltak a NEI-ben. Mindig godolunk rá szeretettel.

    ReplyDelete
  17. Gábor Osváth
    Nagyon szép, tartalmas írás. Jól tud magyarul! Én az M9-es csoportban voltam magyartanár akkor (Do Ba Khang, Nguyen Lanh és mások). Ez volt az első csoportom! A csoportok létszáma általában 12 volt. Tallér Mária tanárnő él, a körtér mellett lakik, elküldtem neki e-mailben az Önök levelét, nagyon fog örülni!!

    ReplyDelete