Nguyễn Thị Hồng Ân
(Bài viết cách đây mấy năm,xin chia sẻ lại ở TRANG VĂN CHƯƠNG MIỀN NAM. Chuyện thật không thêm bớt. Mong gởi bạn đọc chút niềm vui khi đến Mùa Giáng Sinh.)
Tên nghe ngộ, giống như cháu gái này là con cầu con khẩn. Hồng ân là ơn trên ban cho mình. Có thể là một ước nguyện đã thành theo ý nghĩ của người công giáo. Năm nay chắc cháu khoảng 18 tuổi và có một tương lai phía trước.
Cha của cháu là bạn thân với tui. Thời gian này tui đang ở nước Nhật . Nghề của tui là mua các đồ điện tử cũ về tân trang rồi bán lại cho các thủy thủ ngoài các bến cảng ở Tokyo và Yokohama. Còn nghề của cha cháu : anh K, là mua những máy móc công nghiệp cũ và bỏ vào thùng container, đem về VN bán lại. Cùng nghề đi kiếm đồ cũ nên tụi tui hay liên lạc để giúp nhau khi cần thiết. Thí dụ đi đâu gặp hàng hoá thì thông báo cho nhau chẳng hạn.
Công việc của K cần một bãi đất rộng với các loại xe nâng lớn và cần cẩu mới đem các máy móc nặng vài tấn lên xuống hoặc đóng thùng được . Do đó vốn liếng phải nhiều, bãi đất rộng nên tiền thuê cũng tốn kém. Sở hụi mỗi tháng khoảng năm ngàn đô, nếu kiếm dưới số đó là phá sản. Còn việc của tui không cần vốn liếng cũng như các phương tiện nhiều nên đỡ lo nghĩ hơn. Chúng tôi hay gặp nhau mỗi tháng ở nhà thờ. Có một cộng đoàn giáo dân người Việt và linh mục Việt. Nhưng vị linh mục này phải đi dâng thánh lễ nhiều tỉnh, một tháng mới trở lại Yokohama một lần. Sau thánh lễ chúng tôi hay làm một tiệc nhỏ cùng ăn với linh mục rồi chia tay.
Khoảng năm 2003, công việc của Khôi có vẻ sa sút. Hàng bán về VN không lấy được tiền vì bị ... gối đầu nhiều. Có nhiều tháng ảnh không có thu nhập nhưng vẫn phải thanh toán mọi chi phí cho sinh hoạt gia đình ( rất mắc mỏ )và cho bãi đồ cũ. Anh rất muốn sang lại cho ai đó để nghỉ nhưng không sang được, do đó cứ phải trả tiền thuê hàng tháng. Kiệt quệ. Anh phải tạm nghỉ nghề để xin vô hãng làm có đồng lương. Người vợ, đang nuôi hai con nhỏ, cũng phải xin gởi con để đi làm.
Giữa lúc khổ sở đó thì vợ K báo tin có.... bầu cháu thứ ba. Hai cháu trước chị ấy sanh phải mổ. Lần này đi khám, bác sĩ e ngại và khuyên không nên có thêm con, nguy hiểm cho mẹ và cả cho con. Có nghĩa là phải phá .... Hai vợ chồng bàn bạc rất lâu nhưng không đưa ra được quyết định. K mang chuyện của mình để hỏi vị linh mục xin ý kiến. Vị này nói trường hợp này không có tội lỗi nếu phải bỏ đứa con. Cả cộng đoàn ai cũng biết chuyện này nhưng không ai dám đưa ý kiến. Cuối cùng K nhất định giữ thai và vợ cũng đồng ý. Anh nói luôn tin vào sự sắp đặt của Thiên Chúa.
Bệnh viện ...hết hồn, đón vợ K vào nằm viện từ tháng thứ năm để theo dõi. Bác sĩ nói hai vết mổ lần trước có nguy cơ rách nếu đầu của cháu bé xoay sao đó. Ai cũng hồi hộp. Chỉ còn biết dâng lời cầu nguyện.
Khỏi nói, lúc này K bi đát, tiền bạc không có. Lớp đi làm, lo trông coi hai cháu lớn,lo vào bệnh viện thăm vợ. Một tương lai phá sản không tránh khỏi . Bệnh viện họ có cách làm thai không quá lớn và đội ngũ bác sĩ thăm nom cẩn thận, báo chí cũng vào cuộc.
Cuối cùng vợ K cũng sanh cháu bé bình an. Ai cũng mừng rỡ. K đặt tên cháu là Hồng Ân là vậy. Ngày cháu chào đời ngập tràn hoa, hoa cho người mẹ dũng cảm, cho người cha luôn tin vào Thánh Linh, cho các bác sĩ , y tá tận tụy. Chúng tôi đã có một lễ mừng đầy tháng thật trang trọng và một tiệc nhậu tới bến.
Nhưng khó khăn về kinh tế của K vẫn còn đó. Giờ làm sao để nuôi một vợ ba con với một business sắp phá sản. Ảnh ít tuổi hơn tui nhưng tóc đã bạc màu.
Năm đó, internet đã phát triển, khách hàng mua đồ cũ có thể ngồi ở VN mà đấu giá được. Tuy nhiên cái bước chuyển hàng về VN rất khó vì người bán không bao shipping. Các bến bãi của người Việt rất nhiều nhưng họ không làm dịch vụ đó nếu không mua hàng của họ. May sao bãi của K không còn buôn bán nên anh có thể làm dịch vụ này được. Nghĩa là khi khách hàng VN mua được món hàng ở đâu đó, K sẽ đến chở về bãi của mình và tháo ráp, chuyển về VN. K chỉ lấy tiền công. Công việc dần ổn định, anh bắt đầu có thu nhập. Bây giờ tuy không gọi là giàu có nhưng cuộc sống không phải lo nghĩ. Tui cứ nói đùa : Trời sanh voi thì phải cho... cỏ chớ!
Trong cuộc đời mà tui trải qua, nhân quả là điều có thật. Nếu ai nói một vợ hai con cùng chuyện làm ăn đang thất bát thì bỏ đứa thứ ba là điều hợp lý, nhất là nó còn có thể làm người mẹ mất mạng. Nhưng rồi cái tình thương cũng như tôn giáo nó khiến con người ta chấp nhận nói hai tiếng : xin vâng. Chấp nhận mọi sự sắp đặt của Thượng Đế. Trời sinh rồi Trời dưỡng. Ấy vậy rồi cũng xong. Cháu Hồng Ân sẽ có chồng, sẽ sinh ra nhiều cháu khác...
Trong mùa vọng Giáng Sinh, tui muốn chia sẻ với bà con một chuyện có thật trong tinh thần khiêm nhường: Tất cả theo thánh ý Chúa .( và tôn giáo khác cũng vậy, tôn giáo nào cũng có một đấng trên cao. ) Sống bằng tình thương yêu sẽ cảm thấy dễ chịu. Còn chuyện làm ăn, tiền bạc....Để giữ nó , một phần cũng phải có "ơn trên". Tui tin vậy!
Jimmy Nguyen Nguyen (Trang Văn Chương Miền Nam)
No comments:
Post a Comment