Picasso - 1962
Pablo Ruiz Picasso sinh năm 1881. Song bạn có thể ngạc nhiên vì tại sao chúng ta lại gọi ông là "họa sĩ trẻ nhất thế giới". Khi ông chết (1973), ông đã 91 tuổi. Thế nhưng dường như ông vẫn tiếp tục công việc bỏ dở để bắt đầu vẽ một bức tranh mới như cái thuở ban đầu ông mới nhận thức sự vật.
Đó là lý do để ta gọi ông là họa sĩ "trẻ nhất". Những người trẻ tuổi luôn luôn có gan làm những việc mới mẻ cũng như thử những phương cách mới để thực hiện những việc đó. Họ không do dự thử hết hết việc này đến việc khác. Ra sức thể nghiệm, nên họ chào đón những tư tưởng mới. Họ không ngừng hoạt động và chẳng bao giờ thỏa mãn. Họ đi tìm sự hoàn thiện.
Những người già hơn hay sợ sự thay đổi. Họ hiểu điều họ có thể làm một cách tối ưu. Họ luôn nhai lại những công tích quá khứ hơn là liều để mà thất bại (thất bại liều lĩnh). Họ hiểu cái vị thế của bản thân trong cuộc đời và không muốn xa rời nó. Ta hiểu khá rõ điều mà họ kỳ vọng.
Khi ông đã qua 90 tuổi, họa sĩ Tây Ban Nha vĩ đại này vẫn sống như khi còn là thanh niên. Ông không ngừng tìm kiếm những quan niệm mới, những phương cách mới để có thể ứng dụng các chất liệu tạo hình của mình. Không ai hiểu ngày mai ông muốn vẽ gì. Không ai dám chắc loại tranh nào mà ông sẽ thể hiện. Nếu ông vẽ một bức tranh về bạn thì trông nó phải hệt như bạn. Hoặc cũng có thể nó chỉ là những đường thẳng, hình vuông, hình tròn và được quết những gam màu lạ lẫm, Nó cũng có thể chẳng giống con người chút nào.
Nhân vật của Picasso khi thì cùng lúc quay về hai phía, với đôi mắt và cái mũi nằm ở những vị trí kỳ cục, khi thì giống như một khối bị kéo căng ra hoặc vỡ tung ra. Màu sắc thì dữ dội và phi tự nhiên. Những cái tiêu đề của bức tranh thì bảo ta rằng đó là một con người nhưng trông nó chẳng khác một cái máy chút nào.
Ở những khoảnh khắc như thế, Picasso gắng vẽ điều mà ông thấy với tri giác và cách nhìn của ông. Ông đặt góc nhìn ở bên cạnh hoặc ở phía trước. Cùng một lúc ông vẽ cả người khỏa thân và quần áo ''đeo'' vào người đó. Ông có thể vẽ một vật thể bẹt ra, như thể nó không có chiều sâu. Đôi khi ta có cảm giác ông vẽ như một đứa trẻ, đơn giản là vì ông thích thế. Ông chẳng giống ai cả.
"Nếu những đối tượng mà tôi muốn diễn tả mà có được cách diễn đạt khác, tôi sẽ không ngần ngại sử dụng cách diễn đạt mới" - ông nói. Nói cách khác, ông vẽ những bức tranh với bất cứ kiểu cách gì mà ông cảm thấy thích nhất, không bị phụ thuộc quan niệm của ai cả.
Hầu hết họa sĩ sáng tạo ra một phong cách thể hiện phù hợp với họ rồi cứ dính chặt với nó, đặc biệt nếu người ta hãnh diện về những bức tranh của mình. Khi một nghệ sĩ trưởng thành hơn thì những bức tranh của anh ta có thể thay đổi nhưng không nhiều lắm. Còn Picasso lại giống như một người chưa hề tìm được phong cách vẽ đặc thù của mình. Ông vẫn tranh đấu để tìm sự diễn đạt hoàn thiện vì sự bứt rứt của chính ông.
Điều đầu tiên mà người ta nhận xét về ông là cái nhìn của đôi mắt mở to và mênh mông. Gertrude Stein, một nhà văn Mỹ nổi tiếng, từng biết ông thời trẻ có nhắc đến cái đôi mắt đầy khát khao này (hau háu này). Và mọi người còn có thể nhìn thấy nó trong những bức tranh của ông hôm nay. Picasso vẽ một bức tranh về bà năm 1906 và câu chuyện thật là thú vị.
Theo Gertrude Stein, bà đã đến xưởng vẽ 80 hoặc 90 lần khi ông vẽ chân dung bà. Trong lúc ông vẽ, họ nói chuyện trên thế giới mà họ quan tâm. Rồi một hôm, Picasso xóa cái đầu đã vẽ đi, cái đầu mà ông đã vẽ khá lâu. "Khi tôi ngắm chị, tôi mới thấy không thể vẽ chị như thế này nữa" - Ông nhận xét.
Vào mùa hè, Picasso đi nghỉ xa. Khi trở về, ông lập tức vẽ tiếp bức tranh dang dở đặt ở góc xưởng vẽ. Ông nhanh chóng hoàn thiện khuôn mặt theo trí nhớ. Ông có thể nhìn thấy người phụ nữ này trong ý tưởng rõ hơn là khi bà ta ngồi ở xưởng vẽ trước mặt ông.
Khi mọi người phàn nàn với ông rằng bức chân dung cô Stein không giống bà, Picsso đáp: "Quá tồi. Cô ấy sẽ được sắp xếp y như bức tranh này". Nhưng 30 năm sau, Stein nói rằng bức tranh Picasso vẽ bà là bức duy nhất làm cho bà hiểu rằng nó là chính bản thân bà.
Những người già hơn hay sợ sự thay đổi. Họ hiểu điều họ có thể làm một cách tối ưu. Họ luôn nhai lại những công tích quá khứ hơn là liều để mà thất bại (thất bại liều lĩnh). Họ hiểu cái vị thế của bản thân trong cuộc đời và không muốn xa rời nó. Ta hiểu khá rõ điều mà họ kỳ vọng.
Khi ông đã qua 90 tuổi, họa sĩ Tây Ban Nha vĩ đại này vẫn sống như khi còn là thanh niên. Ông không ngừng tìm kiếm những quan niệm mới, những phương cách mới để có thể ứng dụng các chất liệu tạo hình của mình. Không ai hiểu ngày mai ông muốn vẽ gì. Không ai dám chắc loại tranh nào mà ông sẽ thể hiện. Nếu ông vẽ một bức tranh về bạn thì trông nó phải hệt như bạn. Hoặc cũng có thể nó chỉ là những đường thẳng, hình vuông, hình tròn và được quết những gam màu lạ lẫm, Nó cũng có thể chẳng giống con người chút nào.
Nhân vật của Picasso khi thì cùng lúc quay về hai phía, với đôi mắt và cái mũi nằm ở những vị trí kỳ cục, khi thì giống như một khối bị kéo căng ra hoặc vỡ tung ra. Màu sắc thì dữ dội và phi tự nhiên. Những cái tiêu đề của bức tranh thì bảo ta rằng đó là một con người nhưng trông nó chẳng khác một cái máy chút nào.
Ở những khoảnh khắc như thế, Picasso gắng vẽ điều mà ông thấy với tri giác và cách nhìn của ông. Ông đặt góc nhìn ở bên cạnh hoặc ở phía trước. Cùng một lúc ông vẽ cả người khỏa thân và quần áo ''đeo'' vào người đó. Ông có thể vẽ một vật thể bẹt ra, như thể nó không có chiều sâu. Đôi khi ta có cảm giác ông vẽ như một đứa trẻ, đơn giản là vì ông thích thế. Ông chẳng giống ai cả.
"Nếu những đối tượng mà tôi muốn diễn tả mà có được cách diễn đạt khác, tôi sẽ không ngần ngại sử dụng cách diễn đạt mới" - ông nói. Nói cách khác, ông vẽ những bức tranh với bất cứ kiểu cách gì mà ông cảm thấy thích nhất, không bị phụ thuộc quan niệm của ai cả.
Hầu hết họa sĩ sáng tạo ra một phong cách thể hiện phù hợp với họ rồi cứ dính chặt với nó, đặc biệt nếu người ta hãnh diện về những bức tranh của mình. Khi một nghệ sĩ trưởng thành hơn thì những bức tranh của anh ta có thể thay đổi nhưng không nhiều lắm. Còn Picasso lại giống như một người chưa hề tìm được phong cách vẽ đặc thù của mình. Ông vẫn tranh đấu để tìm sự diễn đạt hoàn thiện vì sự bứt rứt của chính ông.
Điều đầu tiên mà người ta nhận xét về ông là cái nhìn của đôi mắt mở to và mênh mông. Gertrude Stein, một nhà văn Mỹ nổi tiếng, từng biết ông thời trẻ có nhắc đến cái đôi mắt đầy khát khao này (hau háu này). Và mọi người còn có thể nhìn thấy nó trong những bức tranh của ông hôm nay. Picasso vẽ một bức tranh về bà năm 1906 và câu chuyện thật là thú vị.
Theo Gertrude Stein, bà đã đến xưởng vẽ 80 hoặc 90 lần khi ông vẽ chân dung bà. Trong lúc ông vẽ, họ nói chuyện trên thế giới mà họ quan tâm. Rồi một hôm, Picasso xóa cái đầu đã vẽ đi, cái đầu mà ông đã vẽ khá lâu. "Khi tôi ngắm chị, tôi mới thấy không thể vẽ chị như thế này nữa" - Ông nhận xét.
Vào mùa hè, Picasso đi nghỉ xa. Khi trở về, ông lập tức vẽ tiếp bức tranh dang dở đặt ở góc xưởng vẽ. Ông nhanh chóng hoàn thiện khuôn mặt theo trí nhớ. Ông có thể nhìn thấy người phụ nữ này trong ý tưởng rõ hơn là khi bà ta ngồi ở xưởng vẽ trước mặt ông.
Khi mọi người phàn nàn với ông rằng bức chân dung cô Stein không giống bà, Picsso đáp: "Quá tồi. Cô ấy sẽ được sắp xếp y như bức tranh này". Nhưng 30 năm sau, Stein nói rằng bức tranh Picasso vẽ bà là bức duy nhất làm cho bà hiểu rằng nó là chính bản thân bà.
(còn nữa)
No comments:
Post a Comment