Sống thế cũng phải, bởi chẳng phải ai cũng là Vượng Vin, có muốn cũng chẳng được.
Còn lâu mới như Bill Gates hay Mark Zuckerberg...
-----------
Thang máy hỏng, không sang Cụ ăn trưa được. Đang sì sụp bát phở gói. Ngon. Có 6k mà nước ngon thế.
Rồi chợt chững lại, ngồi đực mặt.
Trung bình mỗi tháng tôi chi tiêu từ 3 đến 4 triệu đồng, mà lương hưu 6 triệu.
Làm sao người ta, còn trẻ, mà tiêu vặt 40 tỉ nhỉ? Sao phải chơi du thuyền, chơi golf, chắc cũng tốn nhiều tiền, làm gì nhỉ?
Sao người ta không hiểu, không nghĩ rằng quan trọng là sau một ngày ta làm được gì, chứ không tiêu sang những gì và ăn sang ở đâu.
Tôi đang ở căn hộ 130m, ba phòng ngủ, bếp mênh mông, mà chỉ dùng duy nhất một phòng vừa ngủ vừa viêt. Thừa và vô bổ. Sao người ta cứ phải vila này, lâu đài nọ? Các bác thấy tôi nói đúng không?
*
THÔNG ĐIỆP HÔM NAY
Nói thật với các bác,
Rằng tôi cũng có tiền.
Có nhiều nữa là khác.
Tiền chính đáng, tất nhiên.
Nhưng xuất thân nghèo khổ,
Con một bác đi cày.
Cũng nếm mùi bom đạn
Và không ít đắng cay.
Nên tự tôi quyết định,
Mà quyết định từ lâu,
Sống khiêm tốn, giản dị,
Cả khi nếu tôi giàu.
Ăn - có gì ăn ấy,
Chủ yếu chỉ dưa cà.
Mặc - may sẵn, giá rẻ.
Nói chung là xuề xòa.
Thừa sức mua xe khủng,
Nhưng ô tô của tôi
Là chiếc Huyndai nhỏ,
Ít tiền nhưng không tồi.
Nhà - đang ở căn hộ
Khu chung cư Cầu Bươu,
Loại rẻ nhất Hà Nội,
Dù nhà tôi có nhiều.
Vì sao? Vì Phật dạy
Mọi đau khổ con người
Là do chiều thân xác
Và đua đòi với đời.
Hơn thế, tôi luôn nghĩ
Mình từng là người nghèo,
Thì không nên nổi trội
So với người đang nghèo.
*
Con cháu tôi thường nói:
Ông chính trực, công minh,
Trời cho sướng thì sướng.
Sao cứ làm khổ mình?
Đáp: Ông đâu có khổ.
Càng không bao giờ ki.
Như thế đã là sướng.
Sướng hơn nữa làm gì?
*
Tôi sống như thế đấy,
Chẳng biết đúng hay sai.
Ở đời chúng ta sống
Quả không ai giống ai.
Người già lắm “tâm sự”.
Luôn vẫn thế xưa nay.
Thêm chút “tâm sự” nữa -
Nhắc các bác thế này:
Một - làm nên hạnh phúc
Chủ yếu là tinh thần,
Chứ không phải nhà ở,
Xe cộ và miếng ăn.
Hai - Ăn quá béo bổ
Không hay ho gì đâu.
Cũng không hay ho nốt
Là thói thích khoe giàu.
Ba - Muốn thì hưởng thụ,
Nhưng nhậu nhẹt vừa thôi.
Xe, không mua Rolls-Royce.
Mua Huyndai như tôi.
Bốn - Tiền tiêu không hết
Thì dành cho cháu con.
Cháu con không chịu nhận
Thì mua Bộ Châm Ngôn.
Năm - Nói thì cứ nói.
Tôi già, chấp làm gì.
Các bác có điều kiện,
Sướng được thì sướng đi.
*
KHUYÊN CÁC BÁC
Tôi mới bán căn hộ,
Được hai tỉ, cũng nhiều.
Trong đó lãi một nửa.
Vậy phải tìm cách tiêu.
Thì đây, ngồi nhẩm tính:
Đi du lịch mỗi năm
Trung bình năm mươi triệu.
Vậy được bao nhiêu năm?
Bốn mươi năm, có thể
Gấp đôi con số này.
Vì cộng thêm tiền lãi,
Mà lãi đẻ hàng ngày.
Thú thật với các bác,
Tôi già nhưng ham chơi.
Thú thật thêm điều nữa,
Rằng tôi cũng thích lười.
Lười thì vứt thơ phú,
Xách ba lô và đi.
Sướng được thì cứ sướng,
Lăn tăn mà làm gì.
Trẻ đi theo kiểu trẻ.
Già đi theo kiểu già.
Ít tiền thì đi ít,
Chứ không ngồi ở nhà.
Thì các cụ đã nói
Về đoạn đàng, sàng khôn.
Đi, đầu óc mới thoáng,
Mới phong phú tâm hồn.
Chứ ở nhà ca cẩm
Thì đến Tết Công Gô
Mới thấy mình hết khổ
Và đời hết buồn lo.
Đừng nói nghèo, du lịch,
Không biết lấy tiền đâu.
Đi kiểu nghèo càng tốt.
Đi để học làm giàu.
Tóm lại, khuyên các bác
Đừng tiếc sức, tiếc tiền,
Đi du lịch cho sướng.
Không sướng, tôi sẽ đền.
Thái Bá Tân
No comments:
Post a Comment