Thursday, December 11, 2025

Sống như nước

NƯỚC CHẢY MÃI MỚI THÀNH SUỐI, NGƯỜI KIÊN TRÌ MÃI MỚI THÀNH NGƯỜI

Có những câu tưởng như giản dị, nhưng càng sống càng thấy chúng soi vào mình một cách lặng lẽ mà thấm đượm, giống như cách dòng nước nhỏ bé chẳng cần ồn ào nhưng cứ đi, cứ chảy, cứ len lỏi giữa những khe đá lạnh lùng rồi một ngày trở thành dòng suối mát lành mà chẳng cần ai công nhận hay vỗ tay, và hình ảnh ấy khiến lòng người giật mình nhận ra: kiên trì chính là thứ duy nhất không bao giờ phản bội lại những ai dám đi đến cùng.

Bởi trên hành trình trưởng thành, đâu phải lúc nào ta cũng gặp trời trong và gió thuận, có những đoạn đường tối đến mức tưởng như bàn tay giơ ra trước mặt cũng không nhìn thấy, có những ngày mỏi đến mức chỉ muốn buông tất cả mà rơi vào khoảng lặng vô cùng, và có những khoảnh khắc ta phải tự thuyết phục mình rằng thêm một bước thôi, chỉ một bước nữa thôi, biết đâu ánh sáng đang chờ ở ngay phía sau.

Sự kiên trì vốn không ồn ào, nó không khoác lên mình màu sắc rực rỡ, không quảng bá, không khoe khoang, mà chỉ âm thầm gầy dựng từng chút một, như chiếc rễ nhỏ xé đất tìm nước, như mầm cây yếu ớt vẫn đâm lên dù đêm lạnh đến mấy. Và chính sự âm thầm ấy mới làm nên sức bền mà người đời gọi là bản lĩnh — thứ không ai trao, không ai dạy, chỉ có thể tự rèn từ những lần ngã, những lần hụt hơi, những lần muốn bỏ cuộc nhưng vẫn đứng dậy đi tiếp.

Ai cũng mơ thành công, nhưng không phải ai cũng chịu bước qua đoạn đường mà thành công yêu cầu; ai cũng muốn đổi đời, nhưng không phải ai cũng chịu đổi mình trước; và rồi ta nhận ra điều đơn giản nhất: người kiên trì không thắng vì họ giỏi nhất, mà vì họ là người duy nhất không dừng lại.

Và khi nhìn lại, ta hiểu một điều mà trước đây chẳng ai đủ sức nói cho mình nghe: con người không trưởng thành trong những ngày dễ dàng, mà trưởng thành trong những ngày phải cắn răng bước tiếp, dù trái tim nặng như đá.

Nước chảy mãi thành suối — còn ta, nếu đủ bền bỉ, sẽ thành phiên bản mạnh mẽ nhất của chính mình.Nước chảy mãi mới thành suối, người kiên trì mãi mới thành người.

Có những câu tưởng như giản dị, nhưng càng sống càng thấy chúng soi vào mình một cách lặng lẽ mà thấm đượm, giống như cách dòng nước nhỏ bé chẳng cần ồn ào nhưng cứ đi, cứ chảy, cứ len lỏi giữa những khe đá lạnh lùng rồi một ngày trở thành dòng suối mát lành mà chẳng cần ai công nhận hay vỗ tay, và hình ảnh ấy khiến lòng người giật mình nhận ra: kiên trì chính là thứ duy nhất không bao giờ phản bội lại những ai dám đi đến cùng.

Bởi trên hành trình trưởng thành, đâu phải lúc nào ta cũng gặp trời trong và gió thuận, có những đoạn đường tối đến mức tưởng như bàn tay giơ ra trước mặt cũng không nhìn thấy, có những ngày mỏi đến mức chỉ muốn buông tất cả mà rơi vào khoảng lặng vô cùng, và có những khoảnh khắc ta phải tự thuyết phục mình rằng thêm một bước thôi, chỉ một bước nữa thôi, biết đâu ánh sáng đang chờ ở ngay phía sau.

Sự kiên trì vốn không ồn ào, nó không khoác lên mình màu sắc rực rỡ, không quảng bá, không khoe khoang, mà chỉ âm thầm gầy dựng từng chút một, như chiếc rễ nhỏ xé đất tìm nước, như mầm cây yếu ớt vẫn đâm lên dù đêm lạnh đến mấy. Và chính sự âm thầm ấy mới làm nên sức bền mà người đời gọi là bản lĩnh — thứ không ai trao, không ai dạy, chỉ có thể tự rèn từ những lần ngã, những lần hụt hơi, những lần muốn bỏ cuộc nhưng vẫn đứng dậy đi tiếp.

Ai cũng mơ thành công, nhưng không phải ai cũng chịu bước qua đoạn đường mà thành công yêu cầu; ai cũng muốn đổi đời, nhưng không phải ai cũng chịu đổi mình trước; và rồi ta nhận ra điều đơn giản nhất: người kiên trì không thắng vì họ giỏi nhất, mà vì họ là người duy nhất không dừng lại.

Và khi nhìn lại, ta hiểu một điều mà trước đây chẳng ai đủ sức nói cho mình nghe: con người không trưởng thành trong những ngày dễ dàng, mà trưởng thành trong những ngày phải cắn răng bước tiếp, dù trái tim nặng như đá.

Nước chảy mãi thành suối còn ta, nếu đủ bền bỉ, sẽ thành phiên bản mạnh mẽ nhất của chính mình.

Tạp chí doanh Nhân

No comments:

Post a Comment