Lấy vợ phương xa (2)
Theo đúng tục lệ thì phải có quà, nhưng lần đầu gặp gỡ tui cũng không biết phải mua cái gì cho đúng. Mua tầm bậy vừa tốn tiền vừa bị chê sau lưng . Nên chắc ăn , tui đưa... phong bì ( 100, 200,500... tui có "ám hiệu " để rút cho trúng). Tới quán " hủ tiếu xương ", tui móc liền...
- Anh có chút quà, nhưng...mang hỏng nổi, mang cái này nó ...nhẹ, em nhận cho vui nhé ( 500), cái này đưa má... ăn trầu (500), cái này đưa hai anh nhậu chơi (200)...
Nàng ỏn ẻn : Dạ, em xin nhận phần của em thôi, cám ơn anh nhiều nhen. Còn thì anh giữ, khi gặp má với mấy anh thì đưa sau nha!
Lúc đó đô Úc có giá chứ chưa " bèo " như bây giờ, hình như ngang ngửa đô Mỹ. Nhưng cái cách nàng không nhận giùm người khác , khiến tui cũng có cảm tình.
Tiệm bưng ra hai tô nóng hổi. Nàng chỉ ăn nước với thịt : /- sao vậy?.../- em sợ... mập. Tui kêu thêm tô nữa. Ăn ở Úc quen rồi, tô nó to, bên đây tô nhỏ xíu, quơ hai đũa là hết. Ăn hai tô mới lưng lửng , nước súp không đậm đà nhưng sợi bánh dai ngon và thịt heo ngọt. Sau này ngày nào tui cũng ăn ở đó cho tới khi về Úc.
Tui nhờ nàng kiếm giùm khách sạn chớ tui không rành. Nàng thì " gành " như hướng dẫn viên du lịch chuyên nghiệp: /- Tỉnh em có khách sạn năm sao đó anh . Do nước ngoài đầu tư , nhưng mắc lắm, uổng tiền anh ui. Em biết chỗ này phục vụ tốt mà giá bình dân. Đừng đưa " bát bo", em lấy chứng minh thư của em, anh đưa " bát bo " là gấp đôi giá đó....( he he, đừng tưởng ẻm không biết gì nhé, nhưng tui thích vậy, không ...giả nai là được). Vô khách sạn chơi với tui một lát , nàng chở tui về nhà thăm nhà. Cảm thấy khá thân thiết nên tui cũng không ngần ngại " dzịn " cái eo của nàng cho chắc. Cái vụ " dzịn " này tui chưa " hưởng " bao giờ trong đời. Ngày xưa có " ghệ " thì mình toàn ngồi lái...Ngồi sau nó ... hồi hộp hơn : mùi nước hoa thoang thoảng, tóc lất phất và mọi thứ chung quanh đều... mềm mại ....Dà dà... có tiền bên tui cũng mua đâu được.
Tưởng gần , mà từ trung tâm tỉnh đến nhà nàng cũng cả tiếng. Càng đi xa càng thấy cái... nghèo của vùng quê. Ngoài lộ nhiều nhà xây nhưng vào đường làng thì nhà cửa xơ xác. Cũng có vài căn đẹp. Sau này tui biết toàn do con gái đi làm dâu nước ngoài gởi tiền về xây nhà. Đường quanh co chỉ vừa chiếc xe, hai bên là mương nước, sơ sẩy là ... lọt mương. Cầu hầu hết là xi măng nhưng như chữ u lộn ngược, cũng chỉ vừa một chiếc xe. Tui xin xuống đi bộ qua cho chắc ăn, nàng cười :/- ngồi im đi mà....!!.
Xe hơi không vào đây được, mọi thứ cồng kềnh phải di chuyển bằng xuồng. Có đi vào đây tui mới hiểu ngày xưa tại sao phe ta thua trận. Mình đóng trong cái đồn nhỏ xíu còn chung quanh bao la rừng dừa với sông rạch chằng chịt. Họ bắn cái đùng rồi " chém vè" vào đây có trời mà kiếm. Tui lâu lâu cứ hỏi " tới chưa em ".../- chút xíu nữa thôi... Mà mấy chục cái " xíu " vẫn chưa tới.
Cuối cùng thì cũng đến. Nhà trống trước sau, vài con chó ra mừng, đàn gà mẹ con kiếm ăn, các quày dừa lăn lóc, muốn uống là bửa liền. Vườn đủ loại cây ăn trái: dừa nước, mít, cây xoài, mãng cầu. Lu chứa nước mưa có mấy chục cái. Mùa nắng nước lợ, không dùng được,lấy nước này giặt đồ thì cái nào cũng vàng... Ngoài sân có cái ghế đá, tui ngồi nghỉ. Không một tiếng động, khác hẳn với cái đông đúc ngoài chợ. Nóng, nóng lắm. Tui lịch sự nhưng cũng phải cởi áo ngoài và lấy khăn lau mồ hôi. Thăm và đưa quà cho bà già, nhỏ tuổi hơn tui nhưng xem già. Tui hiểu cái nóng nó làm ta mau cằn cỗi./- anh uống gì biểu em nó lấy nhen.../- dạ, đường xa hỏng có mang được cái gì, ( chưa biết xưng hô làm sao).... cầm chút lấy thảo..., Tui đưa cái phong bì. Có ánh mắt sung sướng toát ra....,
Ít bữa sau thì tui gọi... "má "cho rồi, trước sau gì cũng gọi hi hi ( ông già nàng đã mất ).
Tối tui ở ks, sáng nàng đến đón đi lòng vòng trong tỉnh, ăn sáng, uống cà phê. Trưa chiều về nhà nàng ăn cơm. Trên đường đi có mấy cái chợ nhỏ , họ bày bán cây nhà lá vườn. Tui mua cá, tôm về nấu. Bà già hết hồn khi thấy " con rể tương lai" xào đồ ăn điệu nghệ: /- may quá, nhỏ nhà này là út nên muốn ăn gì mẹ nấu không hà. Đến tuổi này mà ....không biết nấu nồi canh nữa. Gặp con coi bộ hạp đa... ( má ơi !!!).
Dĩ nhiên, lấy vợ là phải.... xem " tông "( tông tích) . Nên tui lâu lâu cũng khéo léo hỏi xa gần chút: /- em lấy chồng lần nào chưa? .../- quỷ hà! Em tuổi... con cọp nên ở đây quen mấy anh mà hỏng ai... chịu cưới..../- ờ ờ , thấy em lên mạng nhiều chắc cũng quen nhiều anh lắm hén.../- dạ có, một anh bên Mỹ cũng có về thăm em, có cho tiền như anh vậy , nhưng đi chơi riết mà ... không chịu cưới. Có một anh khác bên Úc ,cỡ tuổi ....anh ,về xin cưới. Nhưng mỗi lần về VN lại có ăn ở với người khác ở Saigon. Khi em biết, em không lấy ảnh nữa... Giờ em chỉ còn .... một anh ở Canada nói sẽ cưới em. Ảnh có cho tiền mua đồ trong nhà như cái máy giặt với cái tủ lạnh, và mua cho em chiếc xe mà em chở .... anh đó. Em mong có người thật lòng mà toàn người qua đường thôi anh ạ... Chị em có nói về anh. Nếu anh thương em thật thì cưới, em không màng tuổi tác ,vì sống với nhau phải có tình có nghĩa. Chị ấy lấy anh rể , tuổi cũng chênh nhau mấy chục mà ở cũng đã mươi năm. Chị đã mua được nhà và năm tới xây lại nhà cho má...
Tui vừa hỏi vừa đùa :/- em thấy anh sao?..../- ừa , trước khi đi gặp anh, em có nhắn với mấy chị bạn, " nếu tao không ưng thì sẽ làm mai cho mấy nhỏ nghen hi hi" ... Có mấy bạn cùng quê nhưng không biết xài mạng . Thí dụ như anh không ....chịu em thì ... em sẽ giới thiệu người khác cho anh.../- rồi giờ em tính sao? .../- em... chịu anh mà, để em nhường ông bên Canada cho mấy nhỏ.... ổng tháng tới về thăm em....
Sau này tui mới biết , dù ở quê nhưng biết xài mạng internet, mấy em chịu khó tâm tình đêm khuya với mấy ông thì cũng có tiền lai rai. Lâu lâu mấy chàng về thì dắt đi chơi năm bữa nửa tháng. Cũng có ông muốn cưới qua để xây dựng lâu dài nhưng nếu ... xấu trai quá cũng chưa chắc. Tui thì không sao, để bữa nào lục tìm mấy hình cũ cho bà con xem hén. Nàng gặp là chịu liền.
Tìm hiểu thêm chút nữa mới biết. Mấy nàng cũng mong một tấm chồng đàng hoàng . Nàng tâm sự :/- em cũng mong một tấm chồng. Sống với nhau một vợ một chồng và thật tình, ở với nhau đến cuối đời chớ đừng đứng núi này trông núi nọ....Kiếm cũng khó lắm anh à. Vk ít ai thật lòng, chỉ muốn về VN có người đi chơi... Em mơ ước lấy vk không phải mơ giàu sang , nhưng người ở nước ngoài biết tôn trọng vợ, biết giúp đỡ vợ. Còn ở đây , mấy ông lấy vợ là ....xong. Không còn trọng vọng nữa....
Tui nói lỡ ... lấy tiền người ta thì làm sao cho trọn vẹn. Tui xem như không biết và không bao giờ nhắc nữa.( lấy vợ cũng phải giành giựt chớ bộ. Ai tới trước, ai tới sau , cũng ... xếp hàng cho đúng điệu).
Tui từ giã và về lại Úc. Tụi tui giữ liên lạc và cuối năm sau tui về làm đám cưới. ( phải lo kiếm tiền ). Hành trình bảo lãnh nhiều gian nan, xin đón xem tập sau .
Jimmy Nguyen Nguyen (Trang Văn chương Miền Nam)
Sau cuộc chiến, từ những năm VN mở cửa rộng hơn với những người VN ở các nước tư bản (di tản và vượt biên), có 1 làn sóng ngược với làn sóng ra nước ngoài, là dòng Việt kiều, phần lớn là nam giới, đổ về VN.
ReplyDeleteHọ về để thấy lại quê hương, để cảm nhận hiện trạng xh từ cuộc sống, con người và muốn kết nối với những người con gái ở quê nhà.
Ước vọng đổi đời, muốn giúp gia đình hoàn cảnh khó khăn là động lực của nhiều phụ nữ miền Tây Nam bộ hướng tới làn sóng này (ngoài làn sóng lấy chồng Đài Loan, Hàn quốc... Xu hướng tìm chồng ở nước ngoài này còn lan rộng hơn, ko giới hạn trong tầng lớp những phụ nữ nghèo khó, những người ko muốn sống trọn kiếp gái già vì ko tìm được bạn đời hoà hợp).