Sunday, July 16, 2023

Tình đầu

NIỆM KHÚC CUỐI

Tác giả: Chu Thị Hồng Hạnh

(Mượn tựa đề bài hát của Ngô Thụy Miên)

Anh ơi! chỉ còn vài ngày nữa là mọi người sẽ đưa anh đi đến cuối cuộc đời. Các con mình, vợ hai, vợ ba đều sẽ đi tiễn anh. Chỉ có em bị bệnh mà đành ngồi nhà, lòng đau như cắt.

Khi anh vừa trút hơi thở cuối cùng, con gái mình gọi điện cho em, hỏi mua đồ gì để mặc cho anh. Em nói con ra cửa hàng bán đồ Pierre Cardin mua bộ đồ nào đẹp nhất, đắt nhất mặc vào cho bố. Ngày xưa khi chúng mình mới yêu nhau, còn phải chắt bóp, dè xẻn từng đồng, có gì mặc đấy. Khi ấy em 17, anh 24. Anh vừa tốt nghiệp đại học là em rủ anh đi sang Nga lao động, vậy mà anh không đắn đo một phút đi theo em liền.

Ở Nga mấy năm, người nhà anh gọi anh về, vào Nam làm việc, em cũng theo anh về Việt Nam ngay. Còn nhớ cái nhà nằm giữa đồng, xung quanh sặc sụa mùi cá khô, nước giếng đục ngầu, vàng khè. Cứ mỗi lần em tắm xong là gãi muốn lột da ra. Anh cứ chờ đến chiều tối, lại chở em đến nhà bạn bè tắm nhờ. Anh nói anh sẽ cố gắng kiếm tiền để có thể lo cho em những thứ tốt đẹp nhất.

Anh là người đàn ông vô cùng giỏi giang. Những gì anh hứa với em, anh đều thực hiện được hết. Sau khi em sinh xong hai con, thì nhà mình không thiếu thứ gì. Công ty của anh ngày càng làm ăn phát đạt. Anh bàn với em mở thêm chi nhánh ngoài Hà Nội cho em quản lý. Bi kịch nhà mình cũng bắt đầu từ đấy.

Em đưa hai con ra Hà Nội, vừa lo chăm sóc chúng, vừa lo quản lý công ty bận tối mắt. Đến khi biết anh có bồ, thì bụng cô ta đã nhô lên rồi. Em đau đớn chết đi, sống lại và dứt khoát ly hôn. Anh bỏ hết công việc ra Hà Nội để hàn gắn với em. Em không còn là người vợ hiền lành, ngoan ngoãn nữa. Lòng căm hận đã biến em thành người đàn bà đanh đá, chua ngoa. Mới có mấy tháng trời mà tóc em bạc trắng. Bữa cơm nào hai đứa trẻ con cũng chứng kiến em dằn hắt anh. Em hận anh, vì ngoài mồm anh nói quay về một lòng một dạ với em, nhưng tay lúc nào cũng ôm điện thoại. Cứ cô ta gọi đến là anh trốn vào nhà tắm hàng tiếng đồng hồ. Em điên dại nhất quyết ly hôn. Anh có biết ngày chúng mình chia tay, anh quay vào Nam, em đã lang thang khắp những chỗ thân quen của Hà Nội, nơi đã từng là kỉ niệm mối tình đầu của em và anh.

Anh về ở với cô ta được vài năm, thì lại ly hôn. Em nghe bạn bè nói cô ta cũng không chịu được cảnh anh suốt ngày hoài niệm, nhớ về vợ cũ và con. Số tài sản khổng lồ của anh, mà cô ta luôn thèm muốn, có ai ngờ anh đã nhờ bố mẹ, anh chị em đứng tên hết từ lâu rồi. Anh lại gọi điện cho em suốt, nhờ bạn bè, nhờ các con vun vào để hai vợ chồng mình tái hợp. Em biết con người em rõ lắm. Tình yêu em dành cho anh như cốc nước trong vắt, tinh khiết. Giờ đã bị vấy bẩn rồi, sẽ không bao giờ ngọt ngào được nữa. Em không phải thánh nhân để vài tháng một lần lại chứng kiến cô ta mang con đến gặp anh, để vòi vĩnh thêm đủ các loại tiền.

Các con đều lớn, đi du học hết. Em vẫn chỉ quanh quẩn ở Hà Nội. Anh lại đi thêm bước nữa với người giúp việc. Đàn ông mà, có ai chịu cảnh cô đơn được đâu.

10 năm sau này anh thường xuyên bệnh nặng, cũng may có cô ấy chăm sóc cho anh.

Mấy năm Covid con gái về Việt Nam làm việc online. Anh ốm đau liên tục nên em và con cũng thường xuyên vào bệnh viện chăm anh. Giờ nhìn anh thân tàn ma dại, có ai ngờ ngày xưa anh phong độ, đẹp trai biết chừng nào. Em cũng buông bỏ hết chuyện xưa, vui vẻ nói chuyện với anh như hai người bạn. Cứ như thế này cũng tốt anh nhỉ?

Vậy mà anh ra đi sớm quá. Anh chán cuộc sống này rồi hả anh?

Anh có biết em áy náy điều gì nhất không? Em áy náy là cuộc hôn nhân tan vỡ của chúng mình, đã ảnh hưởng quá xấu đến các con. Con trai 30 tuổi, con gái 33 tuổi đều chưa có người yêu. Chúng nó không còn tin vào tình yêu, tình nghĩa vợ chồng nữa.

Anh à anh yên nghỉ nhé! Nếu có kiếp sau em vẫn mong mình lại gặp nhau nữa, em sẽ không rời xa anh đi đâu hết, không cần nhà thật to, xe thật sang, tiền thật nhiều. Em chỉ cần vợ chồng mình sớm tối bên nhau, gia đình đầm ấm, các con khỏe mạnh, ngoan ngoãn.

Mấy năm trước em đi du lịch Nga, lại ghé về kí túc xá ngày xưa vợ chồng mình ở. Em vẫn ngỡ như ngày nào tan ca, anh lội tuyết đến đầu gối đi đón em. Cảm tưởng vẫn nghe tiếng cười giòn tan của anh, khi cầm tay em khoe với bạn bè tay vợ mình đẹp nhất. Em cứ đứng ngơ ngẩn cả tiếng đồng hồ, nước mắt lăn dài trên má. Những năm tháng tươi đẹp nhất của anh và em, giờ chỉ còn là hoài niệm.

Vĩnh biệt anh, mối tình đầu và duy nhất của cuộc đời em.

CTHH

(11/9/2022)

2 comments:

  1. Tan vỡ chưa phải là kết thúc. Vẫn còn đọng lại những hoài niệm của tình yêu trong từng mảnh nhỏ...
    Giá như cuộc đời có thể delete và edit như trên màn hình máy tính thì con người có thể viết câu chuyện của mình đúng với những gì mong muốn.
    Cuộc sống sẽ êm đềm, hạnh phúc, tất cả đều tốt đẹp, ko chút đau khổ hay gợn sóng buồn phiền.
    Và như thế, chúng ta sẽ ko đọc được câu chuyện này.

    ReplyDelete
  2. Nhưng con người ko bất tử như thánh thần nên cuộc đời rất ngắn ngủi. Thời gian ko đủ để sửa đi sửa lại tất cả như ý muốn. Cũng giống như bức tranh, bản nhạc, 1 cuốn sách ly kì hay bộ phim hấp dẫn ntn thì cũng như con người ko ai hoàn hảo/perfect. Một danh họa đích thực ko bao giờ bằng lòng hoàn toàn với bức tranh của mình, nhà văn, nhạc sĩ hay đạo diễn cũng vậy. Họ đều giống nhau khi đã đạt đến tột bậc của sức sáng tạo thì với họ, tác phẩm vẫn còn dang dở, cần có những thay đổi để hoàn thiện ở mức độ cao hơn nữa...
    Đời nghệ sĩ ko đủ để hoàn thành 1 tác phẩm mỹ mãn nên di sản của họ rất nhiều phác thảo, dự định và những tác phẩm về nhiều chủ đề khác nhau, thành công ở nhiều mức độ khác nhau. Nhưng với tác giả thì nghệ thuật cũng là cuộc sống. Điều tốt đẹp hơn thuộc về ngày mai đang đến, ko phải cái đã qua, còn hôm nay sẽ trở thành ngày mai, nó sẽ ntn tùy thuộc vào những gì được thực hiện hôm nay.

    ReplyDelete