Tuesday, January 30, 2024

Lan man về cuộc sống

 XUÂN VỀ HUYÊN THUYÊN “SỐNG - CHẾT”

Trên đời có điều gì đáng sợ hơn cái chết? Đối với một số người, nỗi sợ sống còn vượt xa nỗi sợ chết. Họ sống mà như bị hành xác, cơm không no, áo không ấm, thức khuya dậy sớm vì nuôi sống một gia đình mà vật lộn với mưa gió giá rét nơi đầu đường xó chợ. Tối qua đi ăn tối, nhìn thấy cảnh một phụ nữ bới rác tìm ve chai nhưng khuôn mặt thì rõ ràng trí thức, lão xúc cảm đến gần hỏi chị nhà ở đâu, đôi mắt buồn có vẻ e lệ, chị nói ở bãi Phúc Xá, tâm sự thêm chút ít chị thổ lộ chị là giáo viên lương không đủ ăn, chồng mắc bệnh, tối đến đạp xe khắp thành phố tìm giấy vụn bìa carton ve chai kiếm thêm, không dám đi ban ngày và gần nhà, sợ người quen và học sinh nhận ra. Chị nói:”Sống mà khổ quá anh ạ”. Lão móc trong túi biếu chị ít tiền, chúc chị gắng vượt qua mọi gian nan cuộc đời. Quay lưng đi mà câu nói “Sống mà khổ…” cứ quay cuồng trong đầu lão già khờ dại…

Với rất nhiều hoàn cảnh tương tự, họ sống chỉ vì phải sống, cái sống ấy còn đáng sợ hơn cái chết. Cái chết không đáng sợ, nó chỉ là sự trở về nhà theo đúng nghĩa. Con người đến từ thế giới hư vô và cuối cùng trở về thế giới hư vô. Chẳng có gì đáng sợ cả, bởi vì được về nhà, về nhà sao lại sợ? So với cái chết, sống là điều đáng sợ hơn, phải trưởng thành, bị vứt vào xã hội, hứng chịu biết bao nhiêu gian khổ và thử thách cùng bệnh tật…mấy người được may mắn, sóng yên biển lặng, dù anh có tiền của nhà lầu xe hơi nhưng cũng không tránh khỏi sinh ly tử biệt, kết quả đến với mọi người đều như nhau, hai tay buông thõng, trở về cái nơi mà mình đã từ đó đi ra và không hiểu tại sao mình lại sống?  Hay chỉ đến lúc chết chúng ta mới hiểu được mình sống để làm gì?

Có người nói, ai rồi cũng phải chết, vậy nên tại sao chúng ta không làm điều mình thích? Vậy có kẻ thích giết người thì sao? Có kẻ lại thích nghiên cứu virus gieo họa cho nhân loại? Có kẻ thích trộm chó, kẻ thích trộm xe? Họ nói, họ thích làm những gì họ muốn! Có vẻ như họ đã ngộ ra được sống phải làm những điều mình thích…kkk

Vì vậy, xã hội cần có trật tự, quy tắc, đạo đức, và pháp luật để kiềm chế những con người chưa thực sự giác ngộ, để xã hội này có thể hài hòa tiến lên, cho đến một ngày con người có thể sống đơn giản và hạnh phúc không có cướp bóc, ích kỷ, tham lam và si mê, mọi người có thể no cơm ấm áo, sống trong hòa bình và sống hạnh phúc, để không còn sợ sống mong chết.

Khi bạn hiểu rõ vấn đề của sự sống thì cái chết sẽ không còn đáng sợ nữa. Điều đáng sợ hơn cái chết có lẽ là sinh ly tử biệt mà người còn sống là mình. Người đi nhắm mắt xuôi tay, “lạnh lùng” ly biệt, để lại người ở đau lòng vật vã tiếc thương vô bến bờ. Thực ra, nhiều khi chết là một phương cách giải thoát, chết cũng giống như ngọn đèn hết dầu thì tắt, cuối cùng mọi thứ đều trở về cát bụi.

Con người khi sống phải trải qua quá nhiều gian khổ, lão quen biết một đại ca,  anh ta là người rất lạc quan, vui vẻ, nhưng vợ chồng anh đều mắc bệnh tim nặng, có lần đi bệnh viện thì anh bị chẩn đoán mắc bệnh ung thư dạ dày, nhưng anh vẫn lạc quan trong cuộc sống, chỉ không còn thích cười đùa như trước nữa. Đại ca bắt đầu một chặng đường dài chữa trị, nhưng quở bất đơn hành, vợ anh hàng ngày đến viện chăm sóc anh, một hôm về nhà đang tắm thì bệnh tim phát tác ngã và chết trong bồn tắm, mãi đến tối con gái anh về nhà mới phát hiện. Đại ca sau khi biết tin dữ, đau lòng vô hạn, anh tự trách mình và quyết định từ bỏ điều trị, mọi người dù có thuyết phục thế nào anh cũng không đồng ý, trong vòng nửa năm anh cũng ra đi. Điều đáng thương là con gái của anh trong vòng chưa đầy một năm mất cả bố lẫn mẹ. Người đi thì đã đi rồi, nhưng người sống mới là người đau khổ. Lão thường nghe một số người nói rằng họ không sợ chết, nhưng sống cần có dũng khí hơn là chết, đối với những người đang chịu sự dằn vặt đau khổ của đời thì không có gì đáng sợ hơn là sống. Bởi vậy cuộc sống cần thương yêu đùm bọc lá lành đùm lá rách. Điều này dân Việt Nam chúng ta làm rất xuất sắc. Cô Tấm mấy ngày nay đều lặng lẽ lái xe chở những gói quà Tết đi phát cho những gia đình mà cô biết họ đang rất khó khăn để có tiền đón Tết. 

Cuộc sống đối với họ mệt mỏi lắm. Thân xác mệt mỏi, tinh thần cũng mệt mỏi. Một sự mệt mỏi mà cả đời không thể nào thoát khỏi ra được. Khi bạn bình tĩnh và suy nghĩ kỹ, tại sao con người sống lại cảm thấy mệt mỏi? Theo lão, không ngoài hai lý do. Một trong những nguyên nhân là ham muốn của họ ngày càng lớn, muốn nhiều thứ hơn, họ nhìn thấy bạn bè có gì họ muốn có nấy, muốn xe sang, muốn nhà cao cửa rộng, muốn ăn ngon mặc đẹp…và họ lao vào một guồng máy đè nén họ nhanh chóng làm giàu, họ như con ong không đầu đâm đầu tứ tung vào những nơi có hương hoa để tìm mật nhưng vẫn chưa đạt được những điều họ ham muốn, rồi một ngày họ thấy chán nản, mệt mỏi, nghĩ rằng cuộc sống sao mệt mỏi.

Một nguyên nhân nữa là trách nhiệm bạn gánh trên vai quá nặng nề, bạn cảm thấy mình không chỉ phải có trách nhiệm với bản thân mà còn với những người thân, bạn bè xung quanh để họ sống ngày càng tốt hơn. Có trách nhiệm là có áp lực, quá nhiều áp lực sẽ khiến con người cảm thấy mệt mỏi.

Trên thế giới này, con người không thể nào sống mà không mệt mỏi, thậm chí thở cũng mệt? Tuy nhiên, bạn có thể lựa chọn mức độ mệt mỏi của mình, quãng đời còn lại không dài nên đừng sống quá mệt mỏi.

Tất cả những người cho rằng cuộc sống mệt mỏi như trên đã nói, ngoài gánh nặng tham vọng là gánh nặng trách nhiệm, khi một người có thể kiềm chế tốt tham vọng của mình mà vẫn cảm thấy rất mệt mỏi, thì có thể nghĩ xem liệu mình có gánh chịu quá nhiều trách nhiệm mà nhẽ ra mình không gánh nổi. Những thứ không gánh nổi loại ngay ra khỏi tư tưởng của mình, làm những thứ mình có thể và học thuộc câu “Tri túc thường lạc”, như vậy áp lực bớt đi, cuộc sống sẽ dễ dàng hơn. 

Đoc một thông tin có nội dung: "Trên hành tinh này, con người chỉ có thể cảm nhận được khoảng 4% thế giới và 96% còn lại ngũ quan của chúng ta hoàn toàn không cảm nhận được.” Ví dụ, ta chỉ nhìn thấy một độ dài của sóng điện từ có hạn. Thính giác của con người chỉ có thể nghe được sóng âm từ 20 đến 20.000 Hz. Nhiều thứ như ion cực nhỏ, vật chất tối, v.v.. Con người không thể cảm nhận trực tiếp bằng ngũ quan mà chỉ có thể chuyển đổi thành các dạng trừu tượng hoá để ngũ quan của con người cảm nhận được. 

Còn nhiều điều chúng ta cần phải cảm nhận bằng lòng tin, chẳng hạn như tình yêu và chân lý. Đối với những vấn đề như có linh hồn, quỷ thần, hay tại sao lại có sinh mệnh? Đường sau cái chết là gì? Ý nghĩa của sự sống và động lực để sống? Thông qua tự tìm hiểu và trải nghiệm rồi dựa vào niềm tin để duy trì lập trường của mình.

Xin chia sẻ một câu chuyện về Newton. Newton là một người theo đạo Cơ đốc, rất sùng đạo tin Chúa. Ông có một người bạn cũng là một nhà khoa học vĩ đại, nhưng ông ta không tin Chúa.

Edmond Halley là bạn của Newton và là nhà thiên văn học nổi tiếng người Anh, ông đã tính toán quỹ đạo của sao chổi Halley và không tin rằng tất cả các thiên thể trong vũ trụ đều do Chúa tạo ra. Có lần, Newton dựng lên một mô hình hệ mặt trời, ở trung tâm là một mặt trời dát vàng, các hành tinh xung quanh được sắp xếp ngay ngắn theo vị trí tương ứng, khi ông kéo tay quay, các hành tinh lập tức chuyển động hài hòa theo quỹ đạo riêng của chúng, hình tượng rất đẹp đẽ. Một hôm, Harley đến thăm và nhìn thấy mô hình này, ông chơi một hồi lâu và kinh ngạc hỏi ai đã tạo ra nó. Newton trả lời rằng mô hình này không phải do ai thiết kế và chế tạo mà được hình thành do sự va chạm ngẫu nhiên của nhiều vật liệu khác nhau. Harley nói rằng dù sao thì chắc chắn phải có ai đó đã làm ra nó và đó là một thiên tài.

Lúc này, Newton vỗ nhẹ lên vai Halley nói: “Mô hình này mặc dù rất tinh xảo, nhưng cũng chẳng là gì so với hệ mặt trời thực sự. Nếu bạn vẫn tin rằng nhất định phải có ai đó đã chế tạo ra nó, thì liệu bạn có tin có một hệ mặt trời còn tinh xảo hơn hàng tỷ lần so với mô hình này được tạo ra với trí tuệ cao độ của đấng toàn năng hay không" Harley đột nhiên ngộ ra và cuối cùng ông cũng tin vào sự tồn tại của Chúa. 

Dùng lời của các nhà khoa học hàng đầu để mở mang cho các bạn còn chưa tin vào đấng tối cao.

Một ngày nọ, khi Albert Einstein đang trò chuyện với bạn bè, có người hỏi Einstein rằng liệu có một vị thần nào trong vũ trụ hay không. Einstein mỉm cười và chỉ vào bánh quy và cà phê trên bàn và hỏi tại sao cà phê và bánh quy lại ở trên bàn?

Người kia đáp, đương nhiên là có người đặt lên bàn, hỏi sao lạ?

Einstein sau đó trả lời: “Nếu bạn nghĩ kỹ thì ngay cả những đồ vật đơn giản như bánh quy và cà phê trên bàn cũng cần có sức lực của ai đó để điều khiển chúng và đặt chúng lên bàn, huống hồ mọi sự sắp đặt trong vũ trụ”.

Nếu bạn nhìn lại vũ trụ chúng ta đang sống.

Có khoảng 200 đến 400 tỷ ngôi sao tương tự như mặt trời của chúng ta, và trong vũ trụ có từ 200 đến 400 tỷ tinh hệ tương tự như Dải Ngân hà mà chúng ta có thể quan sát được. Đây chỉ là vũ trụ mà chúng ta có thể quan sát được theo khoa học công nghệ hiện đại, ngoài vũ trụ vượt tầm quan sát được còn có vô số các hành tinh khác.

Nếu bạn nghĩ kỹ, có rất nhiều hành tinh đang chuyển động đều đặn một cách có quy luật và không va chạm vào nhau thì sức mạnh nào điều khiển chúng?

Qua sự hiểu biết về đấng tối cao và trải nhiệm cuộc sống lão nhận thấy ý nghĩa của cuộc sống là sống theo ý bề trên đã sắp xếp và đừng cưỡng lại. Khi mối quan hệ với thần linh đúng đắn thì mối quan hệ với người, sự vật cũng sẽ trở nên đúng đắn. Nếu mọi người đều tin, thì mọi đau khổ và tội lỗi trên thế gian cũng sẽ biến mất, chẳng hạn, bạn biết được lòng hiếu kính cha mẹ, biết thật lòng yêu thương người khác và bản thân mình, biết được không làm những việc mà luật pháp không cho phép và những việc làm xúc phạm đến thần linh. 

Bởi vì chỉ có Thượng đế mới có thể thỏa mãn sự trống rỗng trong lòng và mọi nhu cầu của xác thịt, chỉ có Thượng đế mới là sự hoàn hảo và vĩnh cửu của tình yêu và chân lý, và chỉ có Người mới ban cho bạn hạnh phúc và sức khoẻ. Dù tôn giáo của bạn là gì, nhưng chỉ cần biết rằng, có một Thượng đế và muôn vàn vị thần linh trên đầu chúng ta, đang dõi theo từng hành động, từng sự suy nghĩ của chúng ta, chúng ta phải sống theo đạo đức con người, dù đau khổ, dù còn khiếm khuyết hay còn phải trải qua muôn vàn thử thách cũng cắn răng vượt qua và không được bỏ cuộc. Đó chính là sự sắp đặt và có thể gọi là trò chơi của đấng tối cao mà chúng ta không nên cưỡng lại. 

May thay cho các bạn, có một gã phù thủy hiểu được âm dương ngũ hành, hiểu được trò chơi của các vị thần mà luôn viết bài ám thị cho các bạn, lại còn bầy đặt ra thư pháp truyền năng lượng, bùa Thái tuế tránh tai ương. Bạn nào tin thì dùng, không tin cũng đừng cười, khộ lão…kkk

Thực ra, nhiều khi chết là một sự giải thoát, chết đi cũng giống như ngọn đèn hết dầu thì tắt, cuối cùng mọi thứ đều trở về cát bụi. Nhưng chết cũng phải có giờ, ông giời chưa cho chết mà tự ý chết là mang nặng nghiệp. Hãy cứ hiên ngang sống ở trên đời có lão PP là bạn đời cũng sướng chứ khổ đâu mà khổ…kkk

PP

1 comment:

  1. Ngô Tiến Nhân
    Hay !
    và Sống ( chứ ko tồn tại ) , sống như một Con người là… vô cùng khó !

    ReplyDelete