Friday, November 28, 2025

Quyền tồn tại của Israel và Nhà nước DT trên vùng đất của mình

29/11: Câu chuyện của hai lựa chọn

78 năm trước, vào ngày 29/11/1947, Liên Hợp Quốc đã bỏ phiếu công nhận quyền của người Do Thái được tái lập một Nhà nước tại Vùng đất Israel. Quyết định này, được biết đến với tên gọi Kế hoạch Phân chia của Liên Hợp Quốc, đã mang đến cho người Do Thái và người Ả Rập một con đường hướng tới quyền tự quyết. Phía Do Thái thừa nhận kế hoạch như một sự thỏa hiệp mang tính đột phá và là sự công nhận về mặt đạo lý đối với quyền độc lập của dân tộc Do Thái trên quê hương lịch sử của họ. Phía Ả Rập bác bỏ hoàn toàn, thay vào đó chọn con đường đối đầu.

Cộng đồng Do Thái tại Vùng đất Israel, khi đó còn nhỏ bé và dễ tổn thương, đã nắm lấy cơ hội với sự khẩn trương và quyết tâm. Nhà nước Israel hiện đại đã trở thành một nền dân chủ thịnh vượng, một trung tâm toàn cầu về đổi mới, khoa học và nghệ thuật, và là một quốc gia cung cấp viện trợ nhân đạo trên khắp thế giới.

Ngược lại, thế giới Ả Rập đã phản ứng trước ngã rẽ lịch sử ấy bằng cách từ chối thỏa hiệp. Việc người Ả Rập bác bỏ kế hoạch phân chia không dẫn đến việc hình thành một nhà nước Palestine, mà là những cuộc chiến tranh, sự di dời của cả người Do Thái và người Ả Rập, và hàng thập kỷ cơ hội bị bỏ lỡ. Năm 1947, người Palestine đã có thể có một nhà nước của riêng họ bên cạnh Israel. Họ đã chọn chiến tranh thay vì điều đó. Hệ quả của lựa chọn ấy vang vọng cho đến tận ngày nay. Các lãnh đạo Palestine đã dành hàng thập kỷ và nguồn lực to lớn để cố gắng phá hủy sự tồn tại của Israel, thay vì thúc đẩy chung sống hòa bình.

Câu chuyện của Israel kể từ năm 1947 là câu chuyện về phát triển thành công thông qua sự kiên cường và bền bỉ—bằng chứng rằng sự sáng suốt về đạo đức và tinh thần thỏa hiệp thực tế có thể song hành. Israel luôn tuyên bố và thể hiện thiện chí sống trong hòa bình với các nước láng giềng Ả Rập, tìm kiếm các thỏa thuận và quan hệ hợp tác với những bên sẵn sàng lựa chọn con đường tương tự.

Ngày nay, sự tương phản trở nên rõ rệt. Israel, nhỏ bé hơn nhiều quốc gia láng giềng, đứng vững như một trung tâm công nghệ, một nền kinh tế mở. Trong khi đó, nhiều chế độ từng tuyên bố sẽ tiêu diệt Israel đã phải đối mặt với biến động chính trị, nghèo đói và xung đột nội bộ. Những ai từ chối chung sống cũng thường là những người từ chối tiến bộ.

Sự khác biệt này đặc biệt thể hiện rõ trong sự trỗi dậy của Hamas tại Dải Gaza, với hệ tư tưởng thánh chiến và cam kết công khai trong việc hủy diệt Israel. Hamas không chỉ đe dọa sự tồn vong của dân thường Israel mà còn đe dọa mọi hy vọng về chung sống hòa bình. Việc Hamas từ chối thỏa hiệp, tôn vinh bạo lực và lợi dụng người dân Palestine đã kéo dài đau khổ và cản trở mọi nỗ lực xây dựng một tương lai tích cực. Hành động của họ phản ánh phiên bản cực đoan nhất của chủ nghĩa phủ nhận bắt đầu từ năm 1947: sự từ chối hoàn toàn việc công nhận tính chính danh của Nhà nước Israel.

Di sản của ngày 29 tháng 11 nhắc nhở thế giới, đặc biệt là Trung Đông, rằng tương lai được định hình bởi những lựa chọn. Người Do Thái đã chọn sự chấp nhận, thỏa hiệp và xây dựng. Lãnh đạo Palestine đã chọn sự từ chối, phủ nhận và hủy diệt. Bảy mươi tám năm sau, kết quả của hai con đường ấy đã trở nên rõ ràng.

Sự tồn tại của Israel ngày nay không chỉ là một thực tế chính trị. Đó là một chiến thắng đạo lý, minh chứng cho sức mạnh của niềm tin, sự kiên cường và quyền tồn tại lâu đời của người dân bản địa Israel đối với Nhà nước của họ trên Vùng đất Israel. Hy vọng vẫn còn rằng một ngày nào đó, những người láng giềng Palestine sẽ đưa ra lựa chọn giống như Israel đã làm vào năm 1947: chấp nhận tính chính danh của bên kia và xây dựng một tương lai đáng để cùng nhau chia sẻ.

Đại sứ Israel tại Việt Nam

Yaron Mayer

1 comment:

  1. Với tôi, Israel là 1 đại diện của thế giới thứ nhất, đối lập với kẻ thù muốn tiêu diệt và xóa bỏ sự tồn tại này.
    Với niềm tin vào đạo lý và lựa chọn của thế giới thứ nhất, tôi mong rằng: một tương lai tốt hơn sẽ được định hình trên vùng đất này và ở Trung Đông.

    Về chủ nghĩa phủ nhận, tôi nhận thấy xung quanh mình có nhiều người chuyển từ thân thiện sang thù địch, từ chủ nghĩa ôn hòa sang chủ nghĩa phản nghịch, là xu hướng của phủ nhận?

    ReplyDelete