Tôi cố gắng dậy sớm và đi bộ mỗi ngày. Từ khi biết anh Lê Minh (Debrecen,VIDI69) thường dậy lúc 5h sáng, tôi nghĩ tại sao mình không kéo dài ngày ra thêm 1 chút? Còn anh Nam (Debrecen,VIDI69), vốn người Thanh Hóa thì nói "Dậy sớm nhặt vàng". Mỗi người đều có cái hay riêng, và tôi cũng thay đổi giờ giấc của mình.
Sáng nay, đi được nửa vòng, tới đường Nguyễn Văn Trỗi tôi vẫn giữ thói quen nhìn nhà cửa đường phố với diện mạo tưởng là như hôm qua nhưng không lúc nào như lúc nào và bắt đầu nghĩ ngợi...
Vòng qua đường Phan Đình Phùng, khi đi trên lề đường 9-6-3-0 (chỗ cao chỗ thấp), cả thế giới chắc chỉ có ở VN, vừa chú ý để không bị vấp té, tôi vừa nghĩ để tìm xem trong cái dở có cái gì hay không. Vậy mà cũng có.
Đó là mấy cái lề đường 9-6-3-0, tuy nhấp nhô khó đi nhưng chỗ thì làm mặt xi măng, chỗ thì trộn thêm sỏi, chỗ thì lát gạch rẻ tiền của lề đường... dù rẻ tiền, không đẹp nhưng chúng được cái dễ đi, không trơn trượt. Không như cái lề đường Nguyễn Văn Trỗi, từng được thành phố quan tâm từ viên đá lát lề đường đến kiến trúc cảnh quan (vì là đường chính từ sân bay vào trung tâm) mà chẳng ra sao cả. Đá lát ở đây nhìn kiểu cọ tốn kém chứ không đẹp, lại trơn. Tôi đi giày thể thao mà vẫn cảm thấy bị trượt nên hay đi vào mấy chỗ xẻ rãnh cho dễ đi hơn.Tóm lại, tốn kém nhưng không phải là lề đường cần thiết cho người đi bộ.
Thế mới thấy, cái tiêu chuẩn ngoại lệ của VN không giải quyết được vấn đề gì cả. Nó thật sự chưa đạt nổi mức chuẩn quốc gia, nên không bao giờ là chuẩn quốc tế (trừ khi bị nước ngoài áp đặt và bắt buộc phải theo những điều khoản đã ký). Vì quản lý đô thị yếu kém, dân chúng thì không ai thua ai, tự tung tự tác, quan và dân tất cả trong tình trạng tán loạn mạnh ai nấy làm... và đó là thế mạnh đáng sợ của VN.
No comments:
Post a Comment