(tiếp theo)
Dân gian có câu: hữu xạ tự nhiên hương. Nhưng đó là lẽ thường khi mọi người thấy thơm và bảo thế. Nó ko bình thường chút nào trong cái xh bị quản chế (quản thúc & khống chế) dù thấy thơm/đúng cũng ko dám công nhận, thậm chí còn bảo là thối.
Những người duy tân chỉ được thừa nhận khi kết quả của họ, rất hiếm hoi, thật sự lan truyền và được ưa chuộng bởi sự lựa chọn của những người đồng cảm, ở chính cái thời điểm mà chúng được tạo nên trong sự hài hòa, hoàn hảo đến mức tưởng chừng ko thể do người ta cố tình tạo ra.
Nhưng bi kịch ở chỗ chúng ko được lan tỏa đến những nơi khác nhau, có vị trí dành cho chúng 1 cách xứng đáng. Và như thế, những kts tiên phong của trào lưu hiện đại là những người sẽ phải đối diện với những thời gian dài nhàn rỗi, nếu họ dám can đảm hành nghề độc lập. Đó là những buổi sáng họ đến văn phòng chỉ để nhìn cánh cửa hầu như ko bao giờ mở, để những ngón tay lãng quên trên chiếc điện thoại gần như ko bao giờ rung chuông...
Họ chỉ có thể cho người khác thấy các công trình của họ được xây dựng trong thực tế mới có sức thuyết phục. Nhưng nếu con người ko cảm nhận được những thông điệp, bất cứ cái gì từ công việc mà họ tạo nên, họ chẳng là gì với công chúng.
Đi trước thời đại, có nghĩa là phải chờ đám đông chuyển biến, chỉ mong 1 số ít có cùng những nguyên lý cơ bản và nhận thức có cùng điểm chung. Đó có thể là sự trung thực, nhưng cũng chỉ 1 phần thôi. Những người đi qua và dừng lại khi nhận ra 1 điều gì đó đáng ghi nhận/chú ý có lẽ ko chiếm đến 1 phần 1000.
Tuy nhiên, các kts trung thành với phong cách hiện đại cần người ta giao những việc mà họ coi là những công việc thiết thực, là nhu cầu sống chứ ko phải lăng tẩm hoành tráng. Cũng vì thế, nhiều khi họ bị người đời gán cho danh hiệu "quái vật" khi cho rằng: họ tự cho mình là trung tâm của vũ trụ. Nhất là khi họ tỏ ra lạnh lùng và tai quái 1 cách lặng lẽ, nhưng lại chứa đựng bên trong 1 cuộc sống thật sự, đầy nhiệt huyết và mới mẻ, ko hề nhàm chán.
No comments:
Post a Comment