Saturday, May 27, 2023

Lan man thật lòng

 NHÌN VÀO.. GÓC KHUẤT.

(Tản văn-phần 1)

    Tản mạn về "góc khuất"

    Góc khuất là góc .. khuất tầm nhìn. Dù "chính chủ" là ai cũng đều muốn dấu biệt tăm biệt tích. Chỉ mình ta biết ta hay những gì đang nằm im ru trong đó. 

     Tôi hiểu đơn giản như vậy.

     Tôi luôn cho rằng góc khuất cũng là góc tối, nằm ẩn cư phía sau chính diện huy hoàng.

     Vì vậy:

     Phía sau lời mật ngọt là những em ruồi chết thẳng cẳng

    Phía sau đảm đang là đuối như trái chuối

     Phía sau sự hiền lành có thể là một chú cù lần

    Phía sau sắc đẹp, lịch sử đã ghi nhận nhiều vụ các mỹ nữ đã gây ra họa.. nghiêng thành mất nước

    Phía sau thành tích là tảng đá áp lực đè lên đầu lên cổ "chủ thể" mỗi ngày.

     Đàng sau các biệt phủ là những mưu đồ đen, liên kết xám, những hợp đồng ma mị, những bắt tay bí ẩn.

    Phía sau ca khúc khải hoàn là hoang tàn, mất mát.

    Vân vân..

    Góc khuất tối thui đó làm sao nhìn thấy? Thật đáng buồn, trước khi hậu quả xảy ra ta chẳng thấy gì ráo trọi. Hoặc chỉ thấy tơ lơ mơ như thầy bói xem voi.

     Vì chỉ thấy lờ mờ, nên khi "hệ lụy" xảy ra thì ta mới vỡ lẽ, thì ra ta đã quá tin ai đó, không sớm nhìn ra được góc khuất của họ. Cho nên hậu quả cũng là kết quả của lòng tin bị phản bội, bi ai nhất là khi sự phản bội đó từ chính người thân của mình.

    Tôi đã thấy trong xóm tôi, một người cha là Việt kiều già, rất già, gom hết tiền bạc chắt chiu về VN cho người con cất nhà, hy vọng tuổi già ông sẽ hồi hương ở với con cháu. Nhà cất xong, ông ngậm ngùi trở về Mỹ, tuyên bố sẽ không trở về quê hương lần nào nữa.

    Tôi biết một người mẹ tự kết liễu cuộc đời, sau khi lỡ sang tên tài sản nhà cửa cho người con duy nhất, để rồi sau đó nó thay đổi thái độ xem mẹ nó như người ở trọ.

    Sự "phản bội niềm tin" đó đôi khi làm cho tôi ngẩn ngơ không hiểu nổi.

    Lần đầu tiên tôi nhìn thấy mặt trái một người là khi tôi 25 tuổi, đã đi làm được 5 năm, không quá lơ ngơ. Vậy mà tôi đã thật sửng sờ vì thấy người ta trở mặt quá nhanh.

    Chuyện là vầy, có lần tôi xin anh sếp trẻ (mới chuyển về công ty thay chú sếp cũ) cho tôi được chuyển công tác cho gần nhà (có một công ty đang tuyển dụng). Sếp khuyên tôi đừng chuyển đi, vì: "em là cánh tay phải của anh". Ôi, nghe thiệt là mát lòng mát dạ, tôi hứa với sếp sẽ không chuyển đi đâu hết.

    Sau đó khoảng vài ngày, có một cô gái đến gặp tôi, nói là đến.. nhận việc, thay thế vị trí của tôi đang làm.. A! Sao có thể chứ.. !! tôi kêu lên:

    - Hả, thiệt vậy ha chị?

     - Đúng vậy, tui thế chổ của chị đó.

    Cô ta khẳng định.

    Ui, nghe mà choáng váng tiền đình!

    Tôi cứ tưởng có sự nhầm lẫn gì ở đây, vì sếp không hề nói với tôi lời nào.

    May mà công ty tuyển dụng đó vẫn còn vị trí cho tôi chuyển về.

   Ở công ty mới đó, tôi như cái cây bị nhổ mang trồng nơi khác. Héo queo, buồn thảm. Còn đâu những cô chú anh chị ở công ty cũ, luôn thương quý tôi như người nhà.

    Sau này tôi nghe nói ở những vị trí quan trọng sếp trẻ đều thay đổi bằng ekip mới, đó là điều bình thường, vì đa số lãnh đạo các cấp đều làm như vậy. Tôi chỉ không thích cách "xử lý", sếp điều người cũ làm những việc không phù hợp cho họ nản, họ tự xin thôi việc. Nhưng phải công nhận sếp trẻ rất giỏi, chỉ sau vài năm từ một công ty nhỏ đã trở thành tập đoàn lớn nổi tiếng quản lý các khu công nghiệp tầm cở của tỉnh.

    Ở công ty mới, nhìn đâu tôi cũng thấy sự lạnh lùng, hình như họ đang cười "khi dễ" mình thì phải. Tôi chưa quen việc mới.. stress quá trời quá đất.. buồn hiu hắt.

    Khi đủ lâu, đủ thân, các bạn đồng nghiệp mới này là những người giúp tôi nhiều nhất: bênh vực, tâm sự, đồng cảm..

    Thì ra góc khuất trong mỗi con người không phải lúc nào cũng xấu. Nhìn vậy chứ không phải vậy.

     Nhưng thường thì góc khuất hay chứa đựng những điều đáng buồn. Tôi sẽ kể bạn nghe tiếp câu chuyện của mình.

    Tôi có một cộng sự rất siêng năng giỏi giang, câu hay nói của em đó là: "chị cứ để em làm cho". (Bổng có một ngày..) tôi phát hiện ra em này đã mạo danh tôi để lừa người khác. Lớn chuyện đến nỗi suýt chút tôi nguy to rồi, có thể tù tội như chơi. May mà người ta kiểm định chữ ký không phải của tôi. Tôi thật không hiểu nổi, tôi đã tin tưởng người này biết bao. Bạn sẽ hỏi vậy người này có hối hận không, có xin lỗi tôi không? Không hề nhé.. sau đó thì biệt tăm.

    Tôi có một người bạn, từng thân thiết tâm sự mọi điều.. (bổng có một hôm..) người ta nói bạn này hay nói xấu sau lưng tôi. Không có đâu! Tôi khẳng định. Nhưng khi người thứ 2, thứ 3.. kể y vậy, thì tôi biết mình đã mất người bạn này rồi. Vì quá ngạc nhiên, tôi đã gặp bạn ấy để hỏi câu" tại sao"? Chỉ có sự im lặng để trả lời.

    Có một bạn tôi từng giúp lúc bạn khó khăn. Sau này bạn thành đạt, chức vụ cao. Tôi nhờ bạn  một việc tương tự như lần tôi giúp bạn. Bạn nhận lời. Rồi tôi cứ chờ mãi.. chờ mãi. Bạn nói.. cứ từ từ.. từ từ. Một người biết chuyện chỉ cho tôi "nguyên nhân sâu xa" vì sao cứ chờ hoài:

    - Bồ phải chi tiền ra chứ.

    - Ơ, hồi đó tui giúp bạn ấy, có đòi tiền bạc gì đâu..

     - Hồi đó khác, bây giờ khác..

     Thì ra vậy, ai nói sống lâu thì hết.. ngây thơ.

     Và còn nhiều lắm những sự việc luôn làm tôi sửng sốt. Vì sao họ đối xử với mình như vậy, ta đã rất tốt với người đó mà. Sao mình không thấy góc tối của họ sớm hơn, để bây giờ phải hối hận.

    Nhìn ra mặt trái sâu kín của ai đó không dễ, vì vậy mới có từ "cảnh giác".

    Bạn đừng thấy ai đó giàu có bảnh tỏn mà lầm nhé. Nếu hợp tác làm ăn với ai đó hãy thật cẩn thận, làm đủ mọi thủ tục an toàn tài chính cho mình. Vì cái người sang trọng sáng láng đó có thể quỵt nợ trắng trợn, vô liêm sỉ, phủ nhận trách nhiệm tỉnh queo. Dù bạn có thưa họ ra tòa họ cũng không ngán. Đừng hy vọng nhiều ở luật pháp.. vì thực tế người tôi nói đến đó vẫn vô sự với nhà lầu, xe hơi. Còn món nợ vẫn y nguyên. Bạn sẽ nói sao có thể được? Đáng buồn là có thật đó bạn. Vì sao luật không đụng chạm được đến tài sản người này, vì đó là tài sản riêng của họ. Bạn nhớ nhé, hãy luôn cẩn trọng khi kinh doanh với công ty mà cái tên có câu "trách nhiệm hữu hạn".

    Rồi còn phải cảnh giác ai nữa? Bất cứ ai, vì bạn không thể nào biết được đến khi nào họ sẽ trở thành.. con người khác. Bạn tin cứ tin, bạn yêu cứ yêu.. nhưng hãy luôn "tỉnh táo" coi chừng.

    Than ui! Vì tôi đã trải qua nhiều rồi.. đã từng đau lòng, từng ngẩn ngơ, từng khổ sở. Túm lại, cảnh giác tất cả.. bạn nhé. 

    Nói thì nghe dễ ợt. Riêng tôi thì gần như không "cảnh giác" được ai. Chỉ khi nào "sáng mắt ra" thì tôi mới tự trách mình: Sao ta "khờ bền vững" quá lâu, sao dễ tin người, sao số xui quá mạng..

    Rồi mọi chuyện buồn phiền cũng trôi theo thời gian. Nhìn lại chuyện cũ, tôi nhận thấy những người sống "tệ" ấy đều nhận "quả báo" không hay, chỉ là nhiều hay ít, lâu hay mau mà thôi.

    Tôi không hề cảm thấy vui khi biết họ gặp rủi ro. Vì trước đó chúng tôi đã từng có những kỷ niệm đẹp, tin tưởng, gắn kết.. tôi đã rất buồn khi tình thân ấy không còn nữa.

    Dù sao đi nữa, tôi sẽ vẫn luôn sống thật lòng, tử tế, thiện lương.. tin người.. đáng tin. Mọi chuyện đã có số phận an bài.

Vân Huỳnh

(Còn tiếp.)

Ảnh mạng st

No comments:

Post a Comment