Có thằng bé nọ tối dạ lắm, dạy dỗ mấy cũng không được. Mẹ nó bèn gửi nó ở nhà một ông thầy xem nó có khá hơn không.
Nhưng nó vẫn chứng nào tật nấy. Thầy phải vất vả lắm nó mới biết được: cái ống nhổ, cái hoả lò, và cái cấp thiêu [1], ngoài ra chẳng biết cái gì khác.
Một hôm, có ông Ðề là bạn của thầy dạy nó đến chơi, nó cũng không chào. Ông thầy mới mắng:
- Cụ Ðề là bạn tao, thì cũng như tao. Sao cụ ấy đến chơi mà mày không chào? Thế là vô phép. Hễ bận sau mà thấy cụ ấy thì mày phải chắp tay lại mà chào: Lạy cụ Ðề ạ! Nhớ chưa?
Từ ngày ấy, hễ thấy ông Ðề đến là nó chắp hai tay lại, chào: "Lạy cụ Ðề ạ!". Bận nào cũng thế. Một hôm nó về chơi nhà. Mẹ nó muốn thử xem con học hành tấn tới thế nào, mới đi lấy cái điếu đem ra hỏi con rằng:
- Cái này là cái gì?
Thằng bé nói:
- Cái ống nhổ!
Mẹ nó chán quá, lại lấy cái ấm tích, hỏi nó:
- Cái này là cái gì?
Nó trả lời:
- Cái hoả lò!
Bà mẹ tức lắm, lấy cái cơi trầu, hỏi nó:
- Cái này là cái gì?
Nó đáp:
- Cái cấp thiêu.
Mẹ nó điên ruột, tốc ngược váy lên, hỏi nó:
- Thế thì cái này là cái gì?
Thằng bé liền chắp hai tay, kính cẩn:
- Lạy cụ Ðề ạ!
------------
[1]: ấm con đun nước
------------
[1]: ấm con đun nước
Chuyện này từ đời xửa đời xưa. Bản chính ra sao chẳng biết, nhưng vì là chuyện hay nên được truyền tụng đến nay. Lên mạng thì thấy nhưng đã "tam sao thất bản", không còn như trước.
ReplyDeleteGiờ ghi lại, chẳng biết nó còn được mấy phần của ngày xưa?
Phải nói rằng, xỏ xiên nhau là trò thường thấy, mà "chửi" cái đám "thầy đồ" nát chữ thì "hơi bị nhiều" trong văn học dân gian và trong chuyện đàm tiếu trào phúng xưa nay. Không biết vì sao dân ta hay bêu riếu tầng lớp này như vậy? Hay vì cái đám này đến giờ vẫn thế, chẳng đâu vào đâu cả???
ReplyDelete