Hôm qua có người tranh luận về việc chuyển giao Crưm từ Nga cho Ucraina là việc làm phi pháp của Khrusev. Đó là chỉ nghe tuyên truyền, mà không biết các nguyên nhân lịch sử của nó. Mình sưu tầm dữ kiện cho những người như vậy hiểu thực chất vấn đề.
Vào ngày 19 tháng 2 năm 1954, Đoàn chủ tịch Xô viết Tối cao Liên Xô đã ban hành sắc lệnh chuyển giao Crưm cho Ucraina. Lý do chính thức là 'một nền kinh tế chung và sự gần gũi về lãnh thổ.' Vào thời điểm này, Crưm vẫn bị tàn phá bởi chiến tranh và dân số giảm sau khi trục xuất hàng loạt người Tatar ở Crưm. Những người định cư từ nội địa Nga, đã quen với khí hậu khác, không thể khôi phục nền kinh tế. Chỉ đến những năm 1960, người ta mới có thể cải thiện cuộc sống của bán đảo và giải quyết vấn đề chính của nó - thiếu nước.
Vào ngày 19 tháng 2 năm 1954, Kliment Voroshilov đã khai mạc một cuộc họp của Đoàn Chủ tịch Xô viết Tối cao Liên Xô và đưa ra một vấn đề để thảo luận - việc chuyển giao khu vực Crưm từ Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Xô viết Liên bang Nga (RSFSR) đến Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Xô viết Ukraina (Ucraina SSR). 'Có ý kiến nào khác không?' Voroshilov hỏi. Các thành viên Đoàn chủ tịch trả lời: 'Không có, chấp nhận việc chuyển giao.'
Kết quả của cuộc họp là một nghị định ngắn về hai đề xuất đã được ban hành. Một trong số đó giải thích động cơ của việc chuyển giao: 'Do nền kinh tế chung, sự gần gũi về lãnh thổ và mối quan hệ kinh tế và văn hóa chặt chẽ giữa vùng Crưm và Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Xô viết Ucraina ...' Vào tháng 4 năm 1954, Xô viết tối cao đã hợp pháp hóa sắc lệnh này và quyết định thực hiện những thay đổi thích hợp đối với Hiến pháp Liên Xô. Vào tháng 6, những thay đổi này đã được thực hiện đối với hiến pháp cộng hòa. Như vậy, quá trình chuyển giao Crưm đã hoàn tất về mặt pháp lý.
Nhưng tất cả bắt đầu từ tháng 9 năm 1953 - tại hội nghị toàn thể của Ủy ban Trung ương ĐCS LX, dành riêng cho các vấn đề nông nghiệp. Nó giải quyết riêng vấn đề về tình trạng thảm khốc của nền kinh tế Crưm.
Gần một thập kỷ sau chiến tranh, Crưm vẫn còn là đống đổ nát. Các nhà lãnh đạo của ủy ban thành phố địa phương công khai phàn nàn rằng 'với tốc độ như vậy, chúng tôi sẽ không xây dựng lại thành phố trong một trăm năm.' Các lĩnh vực hàng đầu của nền kinh tế Crưm - trồng trọt, chăn nuôi, trồng nho và sản xuất rượu vang - đang suy giảm nghiêm trọng.
Đối với các vấn đề của bán đảo, việc trục xuất hàng loạt người dân bản địa, Crưm Tatars, do chế độ Stalin tổ chức vào năm 1944, đã tạo thêm khó khăn. Người ta đã cố gắng thay thế họ bằng những người nhập cư, chủ yếu đến từ vùng nội địa Nga - vùng Kursk và Voronezh, vùng Volga và các vùng phía bắc của Nga.
Nhưng những người di dân mới không thể khắc phục tình hình, bởi vì họ không quen với khí hậu Crưm, họ không biết các đặc điểm nông nghiệp địa phương ở vùng núi và thảo nguyên. Nhiều người trong số họ lần đầu tiên nhìn thấy nho, thuốc lá, ngô. Nhưng không ai dám công khai chỉ trích các quyết định của Stalin, không chỉ khi ông còn sống mà cả ba năm sau khi ông qua đời vào tháng 3 năm 1953.
Sự suy tàn của Crưm được đánh giá bởi Bí thư thứ nhất mới được bầu của Ủy ban Trung ương CPSU, Nikita Khrushchev, khi ông quyết định bí mật đến bán đảo này vào tháng 10 năm 1953. Ở đây trên cao nguyên [ở vùng Bakhchisarai], cuộc chiến khủng khiếp vẫn còn sót lại. Xe tăng và pháo bị hỏng dọc đường. Và mặt đất cũng khô héo và cỏ dại mọc um tùm. Những ngôi làng trống rỗng. Những người chủ của chúng, đã bị Stalin đuổi đến những vùng đất lạnh giá xa xôi, đã mất hết hy vọng quay trở lại.
Trong cuộc gặp gỡ của Khrushchev với người di dân Nga ông bị ấn tượng về sự khó chịu của đám đông người nhập cư, những người phần lớn đến từ Nga, từ Volga, từ các vùng phía bắc nước Nga. Họ hét lên 'Người ta đưa chúng tôi đến đây' ... Những tiếng kêu gào vang lên từ đám đông: 'Khoai tây không mọc ở đây, bắp cải khô héo'.'Toàn rệp bọ'.
Khrushchev hỏi:
- Tại sao các anh đến đây?'
- Chúng tôi bị lừa.
Đến đầu năm 1954, báo cáo 'Về tình trạng nông nghiệp ở vùng Crưm' đã được chuẩn bị cho ban lãnh đạo đảng với dấu 'Bí mật'. Trong đó nói rằng vào năm 1954, diện tích trồng trọt ở Crưm đã giảm 70.000 ha so với năm 1940. Chỉ có 40,9 nghìn ha đất được tưới tiêu. Trong số 30 trang trại tập thể, chỉ có ba trang trại có thể gieo hạt và thu hoạch bằng cách nào đó. Gần 50% nhà ở bị phá huỷ. Vào cuối năm 1953, toàn bộ Crưm chỉ có 3 cửa hàng bánh mì, 18 cửa hàng thịt, 8 cửa hàng sữa, 2 cửa hàng vải, 9 cửa hàng giày dép, 5 cửa hàng vật liệu xây dựng, 28 hiệu sách.
Vào ngày 25 tháng 1, một cuộc họp của Đoàn Chủ tịch Ủy ban Trung ương của ĐCS LX diễn ra tại Moscow dưới sự chủ trì của người đứng đầu Hội đồng Bộ trưởng, Georgy Malenkov. Chính tại đây, quyết định cuối cùng được đưa ra là chuyển giao Crưm cho Ucraina. Một giao thức bí mật đã thông qua một dự thảo nghị định, mà vào ngày 19 tháng 2, Đoàn chủ tịch Xô viết tối cao của Liên Xô đã nhanh chóng và nhất trí bỏ phiếu.
Trong thời kỳ hậu chiến, đối với giới lãnh đạo Liên Xô, việc vẽ lại đường biên giới của các nước cộng hòa liên bang là một vấn đề hành chính thông thường. Rốt cuộc, tất cả những điều này đã được thực hiện trong khuôn khổ của một quốc gia với sự kiểm soát tập trung ở Điện Kremlin. Và ít người nghĩ rằng Liên Xô một ngày nào đó sẽ sụp đổ, và vì những quyết định này, các tranh chấp chính trị và xung đột quân sự sẽ bắt đầu.
Do đó, việc chuyển giao Crưm cho Ucraina, có mối liên hệ chặt chẽ với bán đảo về mặt kinh tế và cơ sở hạ tầng, có vẻ khá hợp lý. Hơn nữa, ngay cả trước khi chuyển giao, viện trợ chính cho bán đảo đến từ Ucraina. “Thủ đô Kyiv của Ucraina gửi đến đây các máy xúc cơ giới mạnh mẽ, các thiết bị trộn tự động cho các nhà máy bê tông; Kharkov cung cấp cẩu tháp và cầu điện, máy kéo; Nikolaev - băng tải cho nhà máy bê tông, máy ủi; Dnepropetrovsk và Debaltseve - rửa máng cho các doanh nghiệp sản xuất đá vôi trợ dung; Osipenko - nhựa đường ô tô; Kremenchug - máy trộn bê tông nhựa đường; Priluki - chất vữa để cơ giới hóa các công trình trát; Melitopol gửi các máy nén khí.
Với việc chuyển giao Crưm, có thể giải quyết vấn đề chính của bán đảo - thiếu nước. Dự án Kênh Bắc Crưm từ Dnieper đã được phê duyệt vào năm 1951. Giờ đây, việc xây dựng nó trong khuôn khổ của một nước cộng hòa đã diễn ra nhanh hơn nhiều. Năm 1963, giai đoạn đầu tiên của kênh được khai trương và nó tiếp tục được hoàn thành ngay cả sau khi Liên Xô sụp đổ. Điều này giúp phát triển nông nghiệp, cơ sở hạ tầng nghỉ dưỡng, cũng như khởi động một ngành công nghiệp mới cho Crưm - nuôi cá ao công nghiệp.
Năm 1958, chính phủ Ucraina quyết định xây dựng tuyến xe điện Simferopol-Alushta-Yalta. Giai đoạn đầu tiên, ở Alushta, được khai trương sau 11 tháng và hoàn thành vào năm 1961. Đối với tuyến xe điện dài nhất thế giới dài 96 km, dùng xe Skodas của Tiệp Khắc.
Đến những năm 1960, nhà ở, đường xá, bệnh viện, trường học, cảng, khách sạn, nhà hát, bến xe buýt, nhà trọ đã được xây dựng lại ở Crưm và các di tích kiến trúc đang được khôi phục. Vì vậy, bán đảo trở thành 'khu nghỉ dưỡng sức khỏe của toàn Liên bang'.
Vào thời kỳ đấy, việc chuyên giao Crưm là chuyển giao một gánh nặng, chứ không phải là món quà. Giống như việc sáp nhập các tỉnh ở VN vậy.
No comments:
Post a Comment