Sunday, December 16, 2018

Thanks Park!

1. Ai còn nhớ, mới chỉ cách đây chưa lâu, ngày 24/8/2017, đội tuyển U23 của HLV Hữu Thắng thảm bại 3-0 trước U23 Thái Lan.
Sau trận đấu, Công Phượng cúi gằm mặt, tóc tai bù xù như một con chim sẻ dính nước nghẹn ngào nói: “Chúng em xin lỗi người hâm mộ”.
Lương Xuân Trường thì thành thực: Chúng em đã cố gắng nhưng sức ép từ người hâm mộ và những vết thương trên người đã ngăn cản chúng em chiến thắng”.
Ngay sau trận đấu, HLV Hữu Thắng từ chức.
Không khí bóng đá VN u ám như một kỳ đại tang.
2. Ngày 11/10/2017, Park Hang-seo sang VN, ký hơp đồng với VFF dẫn dắt cả 3 đội tuyển U23, Olympic và ĐTQG Việt Nam. Không một ai biết gì về ông. Không một ai tin ông. Người ta nói, trợ lý HLV Gus Hiddink dưới thời WC2002 đạt hạng tư nhờ trọng tài thì có gì ghê gớm. HLV một đội hạng 3 của Hàn thì có gì ghê gớm?
Người ta hoài nghi, người ta chế giễu ông.
Đáp lại, ông mất hút khỏi truyền thông.
Ông gọi đám cầu thủ tàn binh xơ xác của Hữu Thắng về thủ thỉ với bọn nó như cha với con. Nhưng ông cũng chỉ có 2 tháng để tập hợp đội hình và dẫn quân sang Thường Châu - TQ.
Đây là giải đấu đầu tiên của thầy Park nhưng nó lại là giải đấu nằm ngoài mọi hy vọng của NHM. Vô địch U23 châu Á ư? Thật là hão huyền với một đội tuyển vừa sấp mặt, thua tan tác ở U23 Đông Nam Á cách đó 4 tháng.
Nhưng Thường Châu lại chính là bệ phóng cho cả ông Park và bóng đá VN. Người ta bắt đầu nhìn thấy một đội tuyển U23 đá theo kiểu dũng sỹ sau câu mắng của ông Park: Tại sao phải buồn? Sao lại phải cúi đầu khi chúng ta đã cố gắng hết mức?
Người ta bắt đầu thấy yêu các cầu thủ ngoan, hiền, khiêm tốn, nói tiếng Anh liến thoắng khi trả lời phỏng vấn báo chí quốc tế. Và bọn nó không chịu nói gì về mình, trước sau chỉ nói cảm ơn sự ủng hộ của người hâm mộ khắp cả nước.
Những ông lớn của châu Á choáng váng gục ngã trước gã David bé nhỏ mang tên Việt Nam.
Pha khoanh tay ưỡn ngực của Văn Thanh trở thành biểu tượng.
Hành động cả đám xúm vào cào tuyết bằng tay để Quang Hải sút phạt tuyệt đẹp vào lưới Uzbek trở thành biểu tượng.
Màn lặng lẽ mang cờ Tổ Quốc lên cắm trên đống tuyết cao nhất sân rồi cúi đầu chào của Duy Mạnh đã thành biểu tượng.
...
....
Và ở giải đấu năm nay, người ta lại thấy bọn nhóc nhà ông Park cõng đồng đội bị chấn thương đi vòng quanh sân sau chiến thắng. Người ta thấy bọn nó căng băng rôn động viên đồng đội bị đau phải ở nhà. Người ta thấy Lương Xuân Trường viết tên đồng đội vắng mặt tại giải năm nay vì chấn thương lên chiếc áo vô địch khi bước lên nhận Cup.
Tất cả chỉ cách nhau có 14 tháng thôi.
Thanks Park.
Đêm qua, tôi đã cay xè mũi khi thấy Văn Lâm ôm cầu môn nức nở. Tôi đã rớt nước mắt khi máy quay lướt qua ông khi ông đang len lén lau nước mắt.
Thanks Park.
Tút: anh Le gach

3 comments:

  1. Phan Văn Hải: Bài viết hay quá! Cảm ơn tác giả!

    ReplyDelete
  2. Thầy như thế mới xứng ! Thầy bà bây giờ tào lao lắm.

    ReplyDelete
  3. Nguyệt Minh Kiều Thị: Đây mới đúng là ông thầy thực sự, dậy học trò từ cái tâm biết yêu thương đồng đội, không tranh giành chiến thắng để tôn vinh bản thân, có tinh thần tập thể, tôn trọng người hâm mộ, cảm phục các em, cảm phục ông thầy người Hàn và đặc biệt bầu Đức lặng lẽ đứng phía sau không tiếc cả tiền tài vật chất giúp cho đội bóng có ngày hôm nay

    ReplyDelete