Wednesday, November 7, 2018

Tiệm ăn Szeged ở Budapest

Ở góc đường Bartók Béla, ngay đường lên núi Gellért có một tiệm ăn tên Szegedi Vendéglõ. Vị trí rất đẹp, bên cạnh khách sạn Gellért, nhìn sang cầu Szabadság và bở sông Duna. Xe bus số 7 và số 1 có một ga đậu cách đó vài chục mét. Bên kia đường, ngày xưa có một tiệm chụp ảnh, năm ngoại ngữ bọn tôi đứa nào cũng chụp ảnh ở đó để gửi về cho gia đình.

Riêng tôi, tiệm ăn nay có một kỷ niệm đặc biệt chẳng kém gì tiệm bánh ở quảng trường Vörösmarti. Tôi để ý đến nó từ lâu vì bề ngoài của nó trông khá kín đáo, trang trí có vẻ sang trọng cổ điển và kín đáo, bằng các nét thêu dân tộc, nhưng không lòe loẹt. Thời xưa có thêm mấy con cá và cái lưới. Từ năm ngoại ngữ, mỗi lần đi qua tôi lại bụng bảo dạ, nhất định phải vào nhà hàng này. Nhưng hồi đó nó là hàng ăn hạng hai (Másodosztály) nên cũng hơi chờn vì trong túi hiếm khi có tiền.

Tuy vậy, ngày cuối cùng ở Budapest tôi phải vào đây 3 lần từ sáng đến 2g chiều. Trước tiên là chia tay Magdi. Tôi đưa nàng vào quán và gọi món xúp cá. Tất nhiên hai đứa tôi chén ngon lành, cố gắng không nói gì đến việc chia tay. Nàng cũng không hỏi tôi khi nào quay lại Hungari, hoặc quan hệ của chúng tôi là thế nào. Chúng tôi nói chuyện về chuyến đi Györ, Sopron, Kõszeg. Tôi nhớ buổi chiều hai đứa ngồi trên tường thành Kõszeg, một bức tường đá đổ nát chỉ còn sót lại một khoảng nhỏ. Ánh nắng tà, chiều hạ muộn buồn hiu bay tà tà, lơ lửng. Xung quanh không một bóng người, bầu không khí cô tịch bây giờ thật khó tìm lại. Tôi tự nhiên thấy hai đứa chúng tôi thật là cô đơn và xa nhau thăm thẳm, mặc dù nàng đang ngồi sát cạnh tôi. Chúng tôi đã đi một hành trình khá dài, qua nhiều điểm có thắng cảnh rất nổi tiếng. Nhưng tôi nghĩ vơ vẩn đâu đâu, và hoàn toàn không biết mình đang ở đâu, làm gì. Tôi chắc nàng cũng vậy.

 Tiệm Szegedi có một dàn nhạc Cigány chơi vĩ cầm rất hay. Mỗi nét nhạc đều len lỏi vào hồn người nghe. Tôi cố pha trò, cười vui, kể các kỷ niệm nhẹ nhàng và buồn cười của chúng tôi. Sau đó tôi tiễn nàng ra tàu điện số 2, đến quảng trường Váradi chúng tôi chia tay, như thế ngày mai sẽ gặp lại. Chỉ một puszi lướt nhẹ qua, hơi ẩm ướt hơn bình thường. Tôi ngoái nhìn lại, nàng ngoắc tay vẫy, Tôi nói "Nhớ liên lạc với Khánh và Ánh" rồi quay đầu đi thẳng. Nàng cũng không tỏ ra bịn rịn, nhưng khuôn mặt nhợt nhạt hơn bình thường. Chúng tôi không biết rằng hơn mười năm sau chúng tôi mới gặp lại.

   Người thứ 2 tôi hẹn chía tay sau đó là anh Khuê, nghiên cứu sinh Vật lý, ở Kruspér. Cũng lại ở Szegedi Vendéglõ. Lại súp cá. Khẩu phần rất lớn, nhiều bánh mì, thứ bánh mì của Hung bỏ nhiều muối nên khá đậm. Ánh dặn tôi đủ thứ, kể cả việc mua sắm các thứ mang về. Tôi nghe lơ đãng, chỉ ước được chạy ra đón chuyến tàu sớm nhất để về nhà Magdi.

    Đến khoảng 12g30 tôi chia tay anh Khuê và có một cái hẹn thứ 3 với Ánh và một bác Sứ Quán. Khi đó tôi được thầy và Viện Hàn Lâm đề nghị ở lại làm NCS. Tuy nhiên, tôi không có thành tích gì về quá trình hoc tập và tu dưỡng, do đó phải hỏi các bác Sứ quán xem nên làm gì. Tuy vậy, câu chuyện cũng chẳng ra đầu đũa gì. Bác Sứ khuyên tôi cố gắng tu dưỡng làm việc và về sớm. Đúng là mất toi thời gian quý báu vào chuyện trò vớ vẩn.

    Về nước, mỗi lần nhớ nước Hung, tôi lại nhớ đến tiệm ăn Szegedi và trận "thực chiến" kinh hoàng ba suất súp cá đầy đủ.

      Lần thứ hai quay lại Hung, chúng tôi ở đường Lágymányosi, sát cạnh trường BME, tôi lái xe qua tiệm Szegedi hàng ngày, nhưng không một lần đặt chân vào. Nhừng nơi có kỷ niệm nên giữ nguyên, nhớ tới nó một cách dè sẻn, để các cảm giác mới không đè lên cảm giác cũ. Ngày xưa Tự Đức có câu
      "Đập cổ kính ra tìm lấy bóng. Xếp tàn y lại để dành hương." ý tứ cũng đại khái như thế.

     Năm 2014, tôi qua Hung, mọi người đãi súp cá toàn ở những tiệm rất sang, cách nâu cầu kỳ, dọn cùng Pates gan và vịt nhồi. Tôi ăn không thấy ngon, chỉ ước ao hai món: món súp cá ngày xưa, nước rất trong, một khúc cá chép ăn với bánh mì Hung, vị mặn và mì 4 trứng luộc ăn với súp nấu bằng xương cổ cánh gà, có cà rốt, củ trắng, hành tây, su hào. Ai cũng cười, và cuối cùng họ không đãi mấy món đó, cho rằng quá tầm thường.

    Năm nay, Tháng Năm 2018, tôi thuê nhà ở riêng trên đường Váci útca. Thấy rõ ràng là thưởng thức được bầu không khí ngày xưa nhiều hơn. Có một cô bạn quen đến chơi cứ đòi đưa chúng tôi đi ăn súp cá ở một cửa hàng sang trọng rất nổi tiếng. Tôi yêu cầu vào một nhà hàng càng bình dân càng tốt, hạng 3 hang 4 chẳng hạn. Đúng là Thạch Sùng thiếu mẻ kho, nhà giàu không quen húp tương, cô bạn lúng túng rõ rệt. Cuối cùng tôi đề nghị đến Szegedi. Cô ấy nói, súp cá ở đó xoàng, vì quá cổ lỗ. Tôi nói chính tôi cần cái cổ lỗ đó.

    Cuối cùng đến đó, món súp cá được dọn ra. Tuy cũng chỉ còn 80% của ngày xưa, nhưng ngon hơn nhiều so với các tiệm tôi được đãi lần trước. Cô bạn cũng phải đồng ý là súp cá ở đây cổ điển nhưng xuất sắc.










3 comments:

  1. Lần đầu mới biết ngày cuối của cậu sv Nguyễn Ái Việt và đoạn AV đã chia tay với Magdi như thế nào.

    ReplyDelete
  2. Đặc sắc: "Xung quanh không một bóng người, bầu không khí cô tịch bây giờ thật khó tìm lại. Tôi tự nhiên thấy hai đứa chúng tôi thật là cô đơn và xa nhau thăm thẳm, mặc dù nàng đang ngồi sát cạnh tôi. Chúng tôi đã đi một hành trình khá dài, qua nhiều điểm có thắng cảnh rất nổi tiếng. Nhưng tôi nghĩ vơ vẩn đâu đâu, và hoàn toàn không biết mình đang ở đâu, làm gì."

    ReplyDelete
  3. Cũng là một cách hay: "Những nơi có kỷ niệm nên giữ nguyên, nhớ tới nó một cách dè sẻn, để các cảm giác mới không đè lên cảm giác cũ."

    ReplyDelete