Saturday, January 12, 2019

Truyện cũ viết lại

Không nhớ truyện này của ai, hình như Oscar Wilder
Chim phượng hoàng
Chàng gặp nàng vào một buổi trưa đầu hạ, nắng rực rỡ, không gian tràn ngập hương vị của cỏ mật, của yến mạch đầu mùa của uất kim hương. Nàng đến, với mái tóc vàng óng ả sáng lên trong nắng, như một vầng hào quang. Đôi mắt xanh vời vợi, tiếng cười như pha lê tan vào bầu không gian tĩnh lặng trong vườn nhà thờ xứ. Chàng yêu nàng say đắm từ cái nhìn đầu tiên. Và chẳng bao lâu đã có một đám cưới, cô dâu đẹp như truyện cổ tích, chú rể đôi mắt sáng ngời vì hạnh phúc.
Ngày tháng dần trôi. Cuộc sống đi vào quỹ đạo của nó, cơm ăn áo mặc, việc nhà. Nàng sinh cho chàng 3 đứa con kháu khỉnh. Chúng lớn lên rất nhanh và lấy đi của nàng nhiều sức lực và cả nhan sắc. Làn tóc vàng óng ngày nào đã trở cụt lủn, nhạt màu và xác xơ. Đôi mắt trong xanh trở nên xám xịt và mờ đục. Giọng nói trở nên khàn, mệt mỏi, đôi khi cáu bẳn. Khi những đứa con đã trưởng thành và bay vào đời, nàng chỉ còn sống bên chồng như một cái bóng, lặng lẽ chăm sóc chàng, từ cái ăn đến cái mặc. Chàng cũng không còn để ý nhiều đến vợ. Trong tâm tưởng chàng vẫn nhớ khôn nguôi về mái tóc vàng óng trong nắng đầu hạ trong vườn nhà thờ xứ đầy tiếng chim, cặp mắt xanh say đắm và tiếng cười trong như pha lê ngày nào. Cuộc sống dần trôi, tẻ nhạt đơn điệu. Cho đến ngày bà ra đi, nhìn chồng khắc khoải lần cuối, cặp mắt mờ đục chảy ra một giọt lệ.
Ông cũng không đau khổ nhiều. Sau đó 6 tháng ông đã tục huyền và cưới một cô gái trẻ, tóc vàng óng ả, mắt xanh vời vợi, giọng cười giòn tan trong vắt như pha lê, giống cô gái yêu dấu ngày xưa như hai giọt nước. Ông rất sung sướng về điều đó. Cuộc sống không như ý muốn. Người vợ trẻ mang lại cho ông nhiều phiền muộn. Mọi việc nàng làm, mọi lời nàng nói đều trái ý ông. Một buổi trưa mùa hạ, ông nằm trên ghế sưởi trong nắng đầu mùa. Không khí ẩm ướt sau trận mưa rào, sực mùi cỏ mật. Gió reo trong những tán lá sồi, các đốm nắng nhảy múa trong tán lá. Hương vị đầu hè chợt trở nên nồng nàn, say đắm. Ông nhìn lên bầu trời xanh vời vợi, bỗng thấy một buổi trưa mùa hạ năm nào, nàng giang tay chạy về với ông, mái tóc vàng óng ả như mang nắng bồng bềnh, sáng rực, cặp mắt xanh trong mê hồn, tiếng cười như pha lê. Tất cả chợt tan biến, chỉ còn lại người vợ đã quá cố, mái tóc vàng nhạt màu ngắn ngủn, nhưng thân thương. Ông giang tay ôm lấy bà, nhưng bà chợt tan biến.
Ông chợt nhớ tới chim phượng hoàng, loài chim kiêu hãnh đẹp đẽ, sáng rực. Mỗi khi thấy mình già yếu nó bèn bay tới tận trời cao nơi có núi lửa rực cháy và lao vào đó. Từ trong đám lửa, phượng hoàng con mạnh mẽ bay ra rực rỡ, đẹp đẽ và khỏe mạnh như xưa. Ông chợt nhận thấy rằng tình yêu của ông cũng như chim phượng hoàng không chấp nhận thời gian và luôn tái sinh mạnh mẽ. Và sau hết, tình yêu đó là duy nhất dành cho cô gái tóc vàng, mắt xanh, có giọng cười như pha lê trong vườn nhà thờ xứ đầy tiếng chim của một đầu mùa hạ năm nào. Vui mừng vì hiểu ra điều đó, ông nở một nụ cười mãn nguyện và ngả mái đầu bạc xuống gối để không bao giờ dậy nữa.

Nguyễn Ái Việt (Debrecen.VIDI72)

4 comments:

  1. Nguyễn Hồng Nhung: Vẫn một kẻ lãng mạn và tha thiết với cuộc sống....

    ReplyDelete
  2. Nguyễn Trọng Dũng: Em chịu thua không tìm được nguyên bản. Nhưng style như kiểu của O. Henry chứ không thể của tác giả The importance of being earnest.

    ReplyDelete
    Replies
    1. Aiviet Nguyen: Nguyễn Trọng Dũng, Chịu không nhớ tên tác giả. Không khi trong chuyện có vẻ Bắc Âu chứ không thành thị Mỹ như O Henry. Đầu óc độ này bắt đầu mụ mị quên nhiều rồi Đọc cách đây gơn 40 năm lại đọc bằng tiếng nước ngoài cũng nhớ đọc bằng tiếng gì.

      Delete
  3. Do Xuan Phuong: Cũng là một hiện tượng 'tự đồng dạng' (self-similarity) ạ. :)

    ReplyDelete