(Về việc: Cần có Chỉ thị/Nghị quyết của Bộ Chính trị
để tăng cường việc dạy, học và sử dụng tiếng Anh ở Việt Nam)
Hà Nội, ngày 19 tháng 5 năm 2015
Kính gửi: Bộ Chính trị và Ban Bí thư, BCHTW Đảng CSVN
Kính thưa các Đồng chí,
Với tư cách cá nhân của một nhà giáo và một công dân, tôi xin đề nghị Bộ Chính trị và Ban Bí thư: Xem
xét, nghiên cứu để sớm có được một chỉ thị hay nghị quyết (nói nôm na
là một quốc sách) để tăng cường việc dạy, học và sử dụng tiếng Anh ở
Việt Nam, trong thời hội nhập quốc tế, tương tự như Chỉ
thị 58-CT/TW năm 2000 của Bộ Chính trị và Nghị quyết 36-NQ/TW năm 2014
của Ban Chấp hành Trung ương Đảng về đẩy mạnh ứng dụng, phát triển Công
nghệ Thông tin (CNTT). Sau đây là căn cứ của đề nghị của tôi.
1. Hai công cụ chiến lược của thời đại hiện nay: CNTT và tiếng Anh
Chúng
ta đều biết, CNTT và ngoại ngữ, đặc biệt là tiếng Anh, là hai công cụ
(như “hai chân”) có tầm quan trọng chiến lược hàng đầu trong thời đại
toàn cầu hóa, đối với mỗi con người, mỗi công dân toàn cầu, và đối với
mỗi đất nước, mỗi dân tộc. Đáng mừng là nhờ Chỉ thị 58 của Bộ Chính trị
Ban Chấp hành Trung ương Đảng Cộng sản Việt Nam khóa VIII ban hành ngày
17/10/2000, CNTT đã được phát triển nhanh chóng cùng với nhiều ứng dụng
phong phú, đa dạng trong toàn xã hội. Nhiều cơ quan của Đảng và Nhà
nước, các trường đại học và viện nghiên cứu khoa học, các cơ quan hợp
tác quốc tế, ..., đã thực hiện tốt Chỉ thị này. Thủ tướng, các Phó Thủ
tướng, Văn phòng Chính phủ và Văn phòng TW Đảng đã chỉ đạo quyết liệt và
đi đầu trong việc tăng cường tin học hóa các thủ tục hành chính và mọi
hoạt động xã hội. Khách quốc tế đến Việt Nam cũng khen chúng ta phổ cập
tốt về ứng dụng CNTT trong xã hội, mặc dù mức sống của chúng ta còn
thấp. Khi đi ra nước ngoài cũng dễ nhận thấy nhiều nước kinh tế phát
triển hơn nước ta nhưng CNTT chưa được sử dụng phổ cập và tiện lợi được
như ở nước ta. Sự tiến bộ nhanh chóng của CNTT và ứng dụng trong 15 năm
qua ở Việt Nam có nhiều nguyên nhân, nhưng quan trọng nhất là nhờ có Chỉ
thị 58, toàn bộ hệ thống chính trị, toàn xã hội đã vào cuộc và, có lẽ,
một phần cũng nhờ con người Việt Nam thích tư duy logic của toán học và
tin học.
Nếu Bộ Chính trị sớm ban hành được một chỉ thị tương tự
như Chỉ thị 58 nhưng về ngoại ngữ, đặc biệt là tiếng Anh, nếu toàn bộ hệ
thống chính trị và xã hội vào cuộc thì việc học, dạy và sử dụng tiếng
Anh trên đất nước chúng ta sẽ được triển khai mạnh mẽ, quyết liệt và có
những bước tiến ngoạn mục, góp phần tích cực để phát triển giáo dục, đào
tạo, khoa học, công nghệ, kinh tế, xã hội, quốc phòng, an ninh (nhất là
hiện nay khi Trung Quốc ngang ngược xâm phạm chủ quyền của ta ở Biển
Đông), ..., để Việt Nam sớm trở thành một quốc gia hùng cường. Nói
riêng, cần phải triển khai nhanh chóng, mạnh mẽ và hiệu quả Đề án "Dạy
và học ngoại ngữ trong hệ thống giáo dục quốc dân giai đoạn 2008 - 2020"
đã được Thủ tướng Chính phủ ký QĐ số 1400/QĐ-TTg phê duyệt ngày
30/9/2008. Đề án này đã được Chính phủ và Bộ GD-ĐT tích cực chỉ đạo thực
hiện, ngành giáo dục cùng cả xã hội đã có nhiều cố gắng để triển khai
và đã đạt được những kết quả bước đầu.
2. Xin nói thêm về tầm quan trọng của tiếng Anh
Chúng
ta đã được đọc, được nghe nhiều người Việt Nam và người nước ngoài nói
về tầm quan trọng của tiếng Anh đối với mỗi một con người và mỗi đất
nước. Khi nhấn mạnh vai trò của tiếng Anh, chúng ta không quên các ngoại
ngữ khác. Vì ẩn sâu phía sau mỗi ngôn ngữ là một nền văn hóa và biết
thêm được một ngôn ngữ như mở thêm được một cửa sổ ra vườn hoa đầy hương
sắc bên ngoài. UNESCO cũng luôn chủ trương tôn trọng sự đa dạng văn hóa
và ngôn ngữ. Vấn đề là ở chỗ ngày nay những công dân toàn cầu phải sử
dụng tối ưu thời gian sống và làm việc của họ, nói riêng là cần phải học
và sử dụng (những) ngoại ngữ nào. Chúng ta tôn trọng sự đa dạng và bình
đẳng văn hóa, nhưng trên hết phải xuất phát từ chính quyền lợi chính
đáng và thiêng liêng của dân tộc ta khi lựa chọn và quyết định ngoại ngữ
thứ nhất. Theo tôi đó là tiếng Anh, sau đó mới đến các thứ tiếng quốc
tế khác. Vì chính các nước khi tiếng mẹ đẻ của họ trùng với một thứ
tiếng quốc tế nào đó, ví dụ như tiếng Pháp, Đức, Nga, Tây Ban Nha, họ
cũng đều coi tiếng Anh là ngoại ngữ số một.
Theo thống kê mấy năm
trước đây của Hội đồng Anh (BC): Có 370 triệu người bản ngữ nói tiếng
Anh và 375 triệu người sử dụng tiếng Anh như một ngoại ngữ. Như vậy có
745 triệu người nói tiếng Anh. Con số này tăng nhanh lên hàng ngày. Đó
là chưa kể đến hàng mấy trăm triệu máy tính trên khắp thế giới này lại
chỉ được con người ”dạy” để ”nói và nghe” tiếng Anh và các phần mềm chủ
yếu được viết bằng tiếng Anh. TS. C. McCormick, Phó Chủ tịch Tổ chức
Giáo dục quốc tế, đã nhiều lần khẳng định: “Tiếng Anh là nền tảng vững
chắc và công cụ mạnh mẽ để trao đổi nghiệp vụ, văn hóa và kinh tế”.
3. Bài học từ Singapore và Malaysia
Singapore,
Hàn Quốc, Nhật Bản, Trung Quốc, Hồng Công, Đài Loan, Thái Lan,
Philippines, ..., và nhất là các nước ”con rồng” luôn đề cao tiếng Anh,
CNTT và chủ trương quốc tế hóa nền khoa học và giáo dục của họ. Ở đây,
tôi xin tập trung vào hai ví dụ cụ thể là Singapore và Malaysia để tham
khảo và so sánh. Năm 1965, Singapore tách ra thành một đảo quốc độc lập
từ Malaysia và Ông Lý Quang Diệu (1923-2015), cựu sinh viên luật của Đại
học Cambridge, nước Anh, là Thủ tướng trong suốt 31 năm, từ 1959 cho
đến 1990. Với diện tích 697,25 km2, chỉ xấp xỉ bằng huyện Cần Giờ, TP.
HCM, và dân số 5,47 triệu người (tháng 6/2014), Singapore xuất phát từ
một làng chài nghèo, đến nước uống cũng không có, phải mua của Malaysia.
Vì thế Thủ tướng Lý Quang Diệu ngay từ đầu đã xác định rằng nước mình
không có một nguồn tài nguyên nào hết, tất cả phải nhờ cái đầu, đi lên
bằng cái đầu, bằng nguồn nhân lực và tài năng. Singapore có ba nhóm
người chính là Hoa, Ấn Độ và Mã Lai. Cả ba vẫn duy trì tiếng nói, văn
hoá và bản sắc của mình, nhưng ngôn ngữ chính thức được sử dụng chung
trong hành chính và giáo dục là tiếng Anh.
Trong suốt 20 năm đầu
khi mới thành lập nhà nước Singapore, Ông Lý Quang Diệu chỉ đạo Bộ Giáo
dục nước này dùng luôn (copy) sách giáo khoa phổ thông của nước Anh cho
trường học của mình, nhất là đối với các môn khoa học tự nhiên, kỹ thuật
và công nghệ. Đây có lẽ là cách nhanh nhất, khoa học nhất, tiết kiệm
nhất để cập nhật, hiện đại hoá nền giáo dục và nói riêng là biên soạn
sách giáo khoa, bảo đảm các nguyên tắc của khoa học sư phạm hiện đại, vì
các nước phát triển lâu đời như nước Anh đã có truyền thống với nhiều
chuyên gia khoa học và giáo dục rất giỏi. Rồi không chỉ đối với giáo dục
phổ thông mà ngay cả những trường đại học nổi tiếng hàng đầu của
Singapore như NUS hay NTU, từ lâu đã sử dụng luôn chương trình giảng dạy
về khoa học và công nghệ, sách giáo khoa và sách tham khảo, áp dụng
việc thi cử và bằng cấp của các đại học đứng đầu thế giới như Harvard,
MIT (của Mỹ) và Cambridge, Oxford (của Anh).
Singapore đã coi
tiếng Anh là chìa khóa để cạnh tranh và tránh tụt hậu. Lý Quang Diệu đã
tổng kết bài học của Singapore: Chỉ có một cách để không bị tụt hậu là
phải giỏi tiếng Anh. Việc lựa chọn tiếng Anh đóng vai trò như ngôn ngữ làm việc, giúp ngăn chặn nảy sinh xung đột sắc tộc, đem lại ưu thế cạnh tranh. Nhờ
kiên trì thực hiện chủ trương “nhiều tiếng nói, một ngôn ngữ” để đưa
tiếng Anh vào trường học, ngày nay Singapore có lợi thế lớn. Đây là phần
thưởng ngoài dự đoán của Singapore khi thực hiện chủ trương này. Ông
Lý Quang Diệu đã từng được Chính phủ Việt Nam mời làm cố vấn. Ông gợi
ý: "Đại học Việt Nam nên có sách giáo khoa tiếng Anh ở các ngành quan
trọng như kỹ thuật, công nghệ, ..., bởi nếu chỉ dùng sách Việt Nam thì
chắc chắn sẽ tụt hậu". Ông còn cảnh báo thêm, nếu tất cả sinh viên Việt
Nam sau này "không thể nghe và nói tiếng Anh trôi chảy, chỉ có thể đọc
thôi cũng đã là tụt hậu". (Xem VNNet 23/3/2015)
Hiện nay
trên 20% số sinh viên trên đất Singapore là người nước ngoài. Họ đến đây
học bằng nhiều loại học bổng khác nhau hoặc tự túc, cũng có thể bằng
học bổng do Singapore cấp, nhưng sau khi tốt nghiệp đại học, có bằng
thạc sĩ hoặc tiến sĩ thì ở lại làm việc cho Singapore để trả nợ. Một số
trường phổ thông chất lượng cao và đại học có uy tín quốc tế của
Singapore đã trực tiếp sang Việt Nam hoặc qua internet, tổ chức hội thảo
du học, trại hè,... để thu hút những học sinh, sinh viên và NCS Việt
Nam tài năng. Như vậy, họ không chỉ biết khai thác trí tuệ của 5 hay 6
triệu người của mình mà cả hàng triệu người nước ngoài, nhất là những
người có tài, trẻ trung và sung sức, đến học tập, nghiên cứu và làm việc
tại Singapore, hoặc khai thác qua mạng internet/online. Sự khôn ngoan
của họ lại làm tôi nhớ đến câu thơ rất hay của Cao Bá Quát (1808-1855)
“kho trời chung, mà vô tận của mình riêng”.
Trong khi đó Malaysia,
nước láng giềng bên cạnh, thì lại chủ trương dùng tiếng Malay là chủ
yếu. Kết quả là rất nhiều học sinh, sinh viên nước này bỏ ra học nước
ngoài, trong đó có nhiều thanh thiếu niên giỏi, nhiều con nhà giàu,
khiến mỗi năm bị chảy máu ngoại tệ nhiều tỷ Đô la Mỹ và điều đáng lo
ngại là chất lượng đại học đi xuống. Cách đây ít năm, sau 22 năm làm Thủ
tướng, Ông Mahathir Mohamad đã rút ra bài học kinh nghiệm đắt giá về
giáo dục và yêu cầu mọi người Mã Lai hãy trở lại với tiếng Anh và cá
nhân Ông gương mẫu học trước.
Kết luận: Tôi
xin đề nghị Bộ Chính trị và Ban Bí thư, xuất phát từ thực tiễn Việt Nam,
xem xét, tham khảo, vận dụng những kinh nghiệm quý báu của chính đất
nước ta (từ thời Chủ tịch Hồ Chí Minh), của Singapore và của các nước
phát triển thần kỳ khác, để có quốc sách phù hợp cho tiếng Anh song hành
cùng CNTT ở Việt Nam.
Tôi
xin cám ơn Bộ Chính trị và Ban Bí thư đã dành thời gian đọc và xem xét
kiến nghị của tôi, một nhà giáo và một công dân, luôn mong mỏi và tin
tưởng đất nước mình phát triển nhanh chóng một cách bền vững. Kính chúc
các Đồng chí khỏe mạnh, hạnh phúc và hoàn thành trọng trách cao cả mà
Đảng và dân tộc đã tín nhiệm trao cho các Đồng chí!
Kính thư,
Trần Văn Nhung
TÁI BÚT:
Xin
cám ơn các Quý vị và các bạn FB của tôi về những cmt và sự ủng hộ đề
xuất của tôi (xem các cmt phía dưới)! Thực ra nội dung bức thư tôi viết
cũng không có gì mới, vì trong nước và cả thế giới đều đã nhận thức sâu
sắc được tầm quan trọng hàng đầu của tiếng Anh và CNTT. Tôi trân trọng
gửi bức thư này đến BCT và BBT liên quan đến tiếng Anh, vì ngay từ năm
2000 BCT đã ra Chỉ thị 58, và nhờ vậy CNTT ở nước ta đã có những bước
tiến đáng mừng. Vì vậy tôi mong muốn và chờ đợi điều tốt đẹp tương tự
sẽ đến với tiếng Anh. Tôi xin đề nghị Quý vị và các bạn FB khi cmt chỉ
nên tập trung vào khía cạnh chuyên môn ở đây, bớt đi những suy diễn xa
xôi khác, những điều mà tôi không có ý định bàn đến trong thư. Tôi gửi
bức thư tâm huyết này xuất phát từ niềm mong muốn thiết tha và tin
tưởng sâu sắc rằng thế hệ tương lai của chúng ta sẽ thuần thục CNTT và
tiếng Anh, đầy bản lĩnh hợp tác và cạnh tranh thời hội nhập quốc tế.
Tất nhiên tiếng Anh và CNTT mới chỉ là hai công cụ cơ bản và cần thiết,
chưa đủ. TS Hoàng Ngọc Vinh (Vụ trưởng Vụ THCN và DN, Bộ GD-ĐT) đã lưu ý
tôi về một dạng mở rộng IT + ENGLISH + GOOD BRAIN. Cũng còn một lý do
khác, đó là: Nhìn lại chính bản thân mình về mặt ngoại ngữ tôi thấy: Vài
thứ tiếng được học cẩn thận như tiếng Hung, tiếng Đức thì lại rất ít
có dịp dùng đến, trong khi đó tiếng Anh là ngôn ngữ thời đại thì lại
được học rất ít và khi sử dụng gặp nhiều khó khăn. Thế hệ trẻ VN sẽ
không phải mò mẫm như chúng tôi. Thực tế ngày nay cho thấy rõ ràng rằng
trong khoa học, giáo dục và mọi mặt đời sống, tiếng Anh vẫn là phổ
dụng nhất. Những người thạo tiếng Pháp, Đức, Nga, Tây Ban Nha, Trung
Quốc, Ả Rập, Nhật, ..., vẫn phải dùng đến tiếng Anh.
No comments:
Post a Comment