Thursday, March 31, 2016

Hám lợi

"Người ta thường ghét những kẻ hám lợi vì không thể đạt được gì từ họ"
VOLTAIRE

Quan sát bò sún răng: Khoe sự chung thủy

Phần lớn những người tự khoe chung thủy chỉ có quan niệm chung thủy cùng nghĩa độc quyền tình dục.
Không độc quyền, không chung thuỷ
Chung thuỷ chỉ vậy thôi sao ?
Tầm quan niệm nầy tương tự nhiều quan điểm loài thú (sư tử, chó sói, voi, v.v.)
Có lẽ vì khả năng.
họ kg thể nghĩ đến các điểm khác hơn là tình dục

Nguyen Q Quy

MỘT QUY ĐỊNH THỂ CHẾ HÓA VIỆC TƯỚC QUYỀN CỦA CỬ TRI!

Nghe nói, tối nay (31/3/2016) hội nghị cử tri có 68 người "được mời" đến dự, có 68 phiếu lấy ý kiến cử tri. Mai Khôi được 28 phiếu tín nhiệm, 32 phiếu không tín nhiệm, 8 phiếu trắng và chắc là nhân cớ đó Hiệp thương lần 3 người ta loại ca sĩ Mai Khôi khỏi danh sách ứng viên. Như thế chỉ 68 người "được mời" đã có quyền quyết định thay cho 200.000 hay nửa triệu cử tri (tùy độ lớn của khu vực bầu cử).
Quy định như vậy chính là hợp pháp hóa việc tước quyền của cử tri.
Phải sửa luật bầu cử!

Nguyễn Quang A

Hình của Nguyễn Bá Bình (VIDI72): Lớp M12 (NEI)

Lỡ rồi, gom thêm mấy hình Bá Bình vừa post lên cho đầy đủ.

Hình này Bá Bình trông hơi "già", không "búng ra sữa" như năm ngoại ngữ

Hình như bạn này tên Hà, học cùng mình năm ngoại ngữ

Các trò lớp M12 và cô giáo Tallér Mária. Từ trái qua: (1) Bá Bình, (2) Hà, (3) Lý Chu Tế, (4) Trà My, (6) Lan, (7) Hồ Văn Tịnh, (8) Diệu, (9) Đinh Xuân Bái

Wednesday, March 30, 2016

Hình của Nguyễn Bá Bình (VIDI72): 42 năm trước

Tháng 8/1974
CHDC Đức. Hàng đứng, từ trái qua (6) Nhạc sĩ Lưu Hữu Phước (Huỳnh Minh Siêng)


PÉCS A VILÁG LEGJOBBJAI KÖZÖTT

A Hiradó.hu cikke szerint Pécs, Győr és Szeged is szerepel a nemrég megjelent listán, ami a világ száz legvonzóbb települését rangsorolja.

Salamon Péter, az Irány Pécs Turisztikai Nonprofit Kft. hálózat menedzsere a város nevezetességei között sorolta az újonnan épített Kodály Központot, a felújított és átalakított Zsolnay Kulturális Negyedet, a Tudásközpontot, a tavaly elkészült egyházmegyei turisztikai fejlesztéseket, s hozzátette: mindezek mellett a Mecsekben is lehet kirándulni. De látogatható a pezsgőgyár alatti ötszintes pincerendszer, megnézhető, hogyan festik a porcelánt a Zsolnay Manufaktúrában, vagy megtekinthető a világörökség részét képező ókeresztény Cella Septichora.

Pécs, 2009. június 17. Turisták állnak a megújult pécsi bazilika előtt. Az idén fennállásának ezredik évfordulóját ünneplő pécsi püspökség Dóm téri épületeit 800 millió forintért újította fel a Pécsi Egyházmegye a Norvég Alap pályázatán nyert támogatásból. MTI Fotó: Kálmándy Ferenc

Pécsma

PHÁT BIỂU CỦA TỔNG THỐNG MỸ OBAMA TẠI CUBA

Remarks by President Obama to the People of Cuba
Gran Teatro de la Habana, Havana, Cuba

PRESIDENT OBAMA: Thank you. (Applause.) Muchas gracias. Thank you so much. Thank you very much.
President Castro, the people of Cuba, thank you so much for the warm welcome that I have received, that my family have received, and that our delegation has received. It is an extraordinary honor to be here today.
Before I begin, please indulge me. I want to comment on the terrorist attacks that have taken place in Brussels. The thoughts and the prayers of the American people are with the people of Belgium. We stand in solidarity with them in condemning these outrageous attacks against innocent people. We will do whatever is necessary to support our friend and ally, Belgium, in bringing to justice those who are responsible. And this is yet another reminder that the world must unite, we must be together, regardless of nationality, or race, or faith, in fighting against the scourge of terrorism. We can -- and will -- defeat those who threaten the safety and security of people all around the world.
To the government and the people of Cuba, I want to thank you for the kindness that you’ve shown to me and Michelle, Malia, Sasha, my mother-in-law, Marian.
“Cultivo una rosa blanca.” (Applause.) In his most famous poem, Jose Marti made this offering of friendship and peace to both his friend and his enemy. Today, as the President of the United States of America, I offer the Cuban people el saludo de paz. (Applause.)
Havana is only 90 miles from Florida, but to get here we had to travel a great distance -- over barriers of history and ideology; barriers of pain and separation. The blue waters beneath Air Force One once carried American battleships to this island -- to liberate, but also to exert control over Cuba. Those waters also carried generations of Cuban revolutionaries to the United States, where they built support for their cause. And that short distance has been crossed by hundreds of thousands of Cuban exiles -- on planes and makeshift rafts -- who came to America in pursuit of freedom and opportunity, sometimes leaving behind everything they owned and every person that they loved.
Like so many people in both of our countries, my lifetime has spanned a time of isolation between us. The Cuban Revolution took place the same year that my father came to the United States from Kenya. The Bay of Pigs took place the year that I was born. The next year, the entire world held its breath, watching our two countries, as humanity came as close as we ever have to the horror of nuclear war. As the decades rolled by, our governments settled into a seemingly endless confrontation, fighting battles through proxies. In a world that remade itself time and again, one constant was the conflict between the United States and Cuba.
I have come here to bury the last remnant of the Cold War in the Americas. (Applause.) I have come here to extend the hand of friendship to the Cuban people. (Applause.)
I want to be clear: The differences between our governments over these many years are real and they are important. I’m sure President Castro would say the same thing -- I know, because I’ve heard him address those differences at length. But before I discuss those issues, we also need to recognize how much we share. Because in many ways, the United States and Cuba are like two brothers who’ve been estranged for many years, even as we share the same blood.
We both live in a new world, colonized by Europeans. Cuba, like the United States, was built in part by slaves brought here from Africa. Like the United States, the Cuban people can trace their heritage to both slaves and slave-owners. We’ve welcomed both immigrants who came a great distance to start new lives in the Americas.
Over the years, our cultures have blended together. Dr. Carlos Finlay’s work in Cuba paved the way for generations of doctors, including Walter Reed, who drew on Dr. Finlay’s work to help combat Yellow Fever. Just as Marti wrote some of his most famous words in New York, Ernest Hemingway made a home in Cuba, and found inspiration in the waters of these shores. We share a national past-time -- La Pelota -- and later today our players will compete on the same Havana field that Jackie Robinson played on before he made his Major League debut. (Applause.) And it's said that our greatest boxer, Muhammad Ali, once paid tribute to a Cuban that he could never fight -- saying that he would only be able to reach a draw with the great Cuban, Teofilo Stevenson. (Applause.)
So even as our governments became adversaries, our people continued to share these common passions, particularly as so many Cubans came to America. In Miami or Havana, you can find places to dance the Cha-Cha-Cha or the Salsa, and eat ropa vieja. People in both of our countries have sung along with Celia Cruz or Gloria Estefan, and now listen to reggaeton or Pitbull. (Laughter.) Millions of our people share a common religion -- a faith that I paid tribute to at the Shrine of our Lady of Charity in Miami, a peace that Cubans find in La Cachita.
For all of our differences, the Cuban and American people share common values in their own lives. A sense of patriotism and a sense of pride -- a lot of pride. A profound love of family. A passion for our children, a commitment to their education. And that's why I believe our grandchildren will look back on this period of isolation as an aberration, as just one chapter in a longer story of family and of friendship.
But we cannot, and should not, ignore the very real differences that we have -- about how we organize our governments, our economies, and our societies. Cuba has a one-party system; the United States is a multi-party democracy. Cuba has a socialist economic model; the United States is an open market. Cuba has emphasized the role and rights of the state; the United States is founded upon the rights of the individual.
Despite these differences, on December 17th 2014, President Castro and I announced that the United States and Cuba would begin a process to normalize relations between our countries. (Applause.) Since then, we have established diplomatic relations and opened embassies. We've begun initiatives to cooperate on health and agriculture, education and law enforcement. We've reached agreements to restore direct flights and mail service. We've expanded commercial ties, and increased the capacity of Americans to travel and do business in Cuba.
And these changes have been welcomed, even though there are still opponents to these policies. But still, many people on both sides of this debate have asked: Why now? Why now?
There is one simple answer: What the United States was doing was not working. We have to have the courage to acknowledge that truth. A policy of isolation designed for the Cold War made little sense in the 21st century. The embargo was only hurting the Cuban people instead of helping them. And I've always believed in what Martin Luther King, Jr. called “the fierce urgency of now” -- we should not fear change, we should embrace it. (Applause.)
That leads me to a bigger and more important reason for these changes: Creo en el pueblo Cubano. I believe in the Cuban people. (Applause.) This is not just a policy of normalizing relations with the Cuban government. The United States of America is normalizing relations with the Cuban people. (Applause.)
And today, I want to share with you my vision of what our future can be. I want the Cuban people -- especially the young people -- to understand why I believe that you should look to the future with hope; not the false promise which insists that things are better than they really are, or the blind optimism that says all your problems can go away tomorrow. Hope that is rooted in the future that you can choose and that you can shape, and that you can build for your country.
I'm hopeful because I believe that the Cuban people are as innovative as any people in the world.
In a global economy, powered by ideas and information, a country’s greatest asset is its people. In the United States, we have a clear monument to what the Cuban people can build: it’s called Miami. Here in Havana, we see that same talent in cuentapropistas, cooperatives and old cars that still run. El Cubano inventa del aire. (Applause.)
Cuba has an extraordinary resource -- a system of education which values every boy and every girl. (Applause.) And in recent years, the Cuban government has begun to open up to the world, and to open up more space for that talent to thrive. In just a few years, we've seen how cuentapropistas can succeed while sustaining a distinctly Cuban spirit. Being self-employed is not about becoming more like America, it’s about being yourself.
Look at Sandra Lidice Aldama, who chose to start a small business. Cubans, she said, can “innovate and adapt without losing our identity…our secret is in not copying or imitating but simply being ourselves.”
Look at Papito Valladeres, a barber, whose success allowed him to improve conditions in his neighborhood. “I realize I’m not going to solve all of the world’s problems,” he said. “But if I can solve problems in the little piece of the world where I live, it can ripple across Havana.”
That’s where hope begins -- with the ability to earn your own living, and to build something you can be proud of. That’s why our policies focus on supporting Cubans, instead of hurting them. That’s why we got rid of limits on remittances -- so ordinary Cubans have more resources. That’s why we’re encouraging travel -- which will build bridges between our people, and bring more revenue to those Cuban small businesses. That’s why we’ve opened up space for commerce and exchanges -- so that Americans and Cubans can work together to find cures for diseases, and create jobs, and open the door to more opportunity for the Cuban people.
As President of the United States, I’ve called on our Congress to lift the embargo. (Applause.) It is an outdated burden on the Cuban people. It's a burden on the Americans who want to work and do business or invest here in Cuba. It's time to lift the embargo. But even if we lifted the embargo tomorrow, Cubans would not realize their potential without continued change here in Cuba. (Applause.) It should be easier to open a business here in Cuba. A worker should be able to get a job directly with companies who invest here in Cuba. Two currencies shouldn’t separate the type of salaries that Cubans can earn. The Internet should be available across the island, so that Cubans can connect to the wider world -- (applause) -- and to one of the greatest engines of growth in human history.
There’s no limitation from the United States on the ability of Cuba to take these steps. It’s up to you. And I can tell you as a friend that sustainable prosperity in the 21st century depends upon education, health care, and environmental protection. But it also depends on the free and open exchange of ideas. If you can’t access information online, if you cannot be exposed to different points of view, you will not reach your full potential. And over time, the youth will lose hope.
I know these issues are sensitive, especially coming from an American President. Before 1959, some Americans saw Cuba as something to exploit, ignored poverty, enabled corruption. And since 1959, we’ve been shadow-boxers in this battle of geopolitics and personalities. I know the history, but I refuse to be trapped by it. (Applause.)
I’ve made it clear that the United States has neither the capacity, nor the intention to impose change on Cuba. What changes come will depend upon the Cuban people. We will not impose our political or economic system on you. We recognize that every country, every people, must chart its own course and shape its own model. But having removed the shadow of history from our relationship, I must speak honestly about the things that I believe -- the things that we, as Americans, believe. As Marti said, “Liberty is the right of every man to be honest, to think and to speak without hypocrisy.”
So let me tell you what I believe. I can't force you to agree, but you should know what I think. I believe that every person should be equal under the law. (Applause.) Every child deserves the dignity that comes with education, and health care and food on the table and a roof over their heads. (Applause.) I believe citizens should be free to speak their mind without fear -- (applause) -- to organize, and to criticize their government, and to protest peacefully, and that the rule of law should not include arbitrary detentions of people who exercise those rights. (Applause.) I believe that every person should have the freedom to practice their faith peacefully and publicly. (Applause.) And, yes, I believe voters should be able to choose their governments in free and democratic elections. (Applause.)
Not everybody agrees with me on this. Not everybody agrees with the American people on this. But I believe those human rights are universal. (Applause.) I believe they are the rights of the American people, the Cuban people, and people around the world.
Now, there’s no secret that our governments disagree on many of these issues. I’ve had frank conversations with President Castro. For many years, he has pointed out the flaws in the American system -- economic inequality; the death penalty; racial discrimination; wars abroad. That’s just a sample. He has a much longer list. (Laughter.) But here’s what the Cuban people need to understand: I welcome this open debate and dialogue. It’s good. It’s healthy. I’m not afraid of it.
We do have too much money in American politics. But, in America, it's still possible for somebody like me -- a child who was raised by a single mom, a child of mixed race who did not have a lot of money -- to pursue and achieve the highest office in the land. That's what’s possible in America. (Applause.)
We do have challenges with racial bias -- in our communities, in our criminal justice system, in our society -- the legacy of slavery and segregation. But the fact that we have open debates within America’s own democracy is what allows us to get better. In 1959, the year that my father moved to America, it was illegal for him to marry my mother, who was white, in many American states. When I first started school, we were still struggling to desegregate schools across the American South. But people organized; they protested; they debated these issues; they challenged government officials. And because of those protests, and because of those debates, and because of popular mobilization, I’m able to stand here today as an African-American and as President of the United States. That was because of the freedoms that were afforded in the United States that we were able to bring about change.
I’m not saying this is easy. There’s still enormous problems in our society. But democracy is the way that we solve them. That's how we got health care for more of our people. That's how we made enormous gains in women’s rights and gay rights. That's how we address the inequality that concentrates so much wealth at the top of our society. Because workers can organize and ordinary people have a voice, American democracy has given our people the opportunity to pursue their dreams and enjoy a high standard of living. (Applause.)
Now, there are still some tough fights. It isn’t always pretty, the process of democracy. It's often frustrating. You can see that in the election going on back home. But just stop and consider this fact about the American campaign that's taking place right now. You had two Cuban Americans in the Republican Party, running against the legacy of a black man who is President, while arguing that they’re the best person to beat the Democratic nominee who will either be a woman or a Democratic Socialist. (Laughter and applause.) Who would have believed that back in 1959? That's a measure of our progress as a democracy. (Applause.)
So here’s my message to the Cuban government and the Cuban people: The ideals that are the starting point for every revolution -- America’s revolution, Cuba’s revolution, the liberation movements around the world -- those ideals find their truest expression, I believe, in democracy. Not because American democracy is perfect, but precisely because we’re not. And we -- like every country -- need the space that democracy gives us to change. It gives individuals the capacity to be catalysts to think in new ways, and to reimagine how our society should be, and to make them better.
There’s already an evolution taking place inside of Cuba, a generational change. Many suggested that I come here and ask the people of Cuba to tear something down -- but I’m appealing to the young people of Cuba who will lift something up, build something new. (Applause.) El futuro de Cuba tiene que estar en las manos del pueblo Cubano. (Applause.)
And to President Castro -- who I appreciate being here today -- I want you to know, I believe my visit here demonstrates you do not need to fear a threat from the United States. And given your commitment to Cuba’s sovereignty and self-determination, I am also confident that you need not fear the different voices of the Cuban people -- and their capacity to speak, and assemble, and vote for their leaders. In fact, I’m hopeful for the future because I trust that the Cuban people will make the right decisions.
And as you do, I’m also confident that Cuba can continue to play an important role in the hemisphere and around the globe -- and my hope is, is that you can do so as a partner with the United States.
We’ve played very different roles in the world. But no one should deny the service that thousands of Cuban doctors have delivered for the poor and suffering. (Applause.) Last year, American health care workers -- and the U.S. military -- worked side-by-side with Cubans to save lives and stamp out Ebola in West Africa. I believe that we should continue that kind of cooperation in other countries.
We’ve been on the different side of so many conflicts in the Americas. But today, Americans and Cubans are sitting together at the negotiating table, and we are helping the Colombian people resolve a civil war that’s dragged on for decades. (Applause.) That kind of cooperation is good for everybody. It gives everyone in this hemisphere hope.
We took different journeys to our support for the people of South Africa in ending apartheid. But President Castro and I could both be there in Johannesburg to pay tribute to the legacy of the great Nelson Mandela. (Applause.) And in examining his life and his words, I'm sure we both realize we have more work to do to promote equality in our own countries -- to reduce discrimination based on race in our own countries. And in Cuba, we want our engagement to help lift up the Cubans who are of African descent -- (applause) -- who’ve proven that there’s nothing they cannot achieve when given the chance.
We’ve been a part of different blocs of nations in the hemisphere, and we will continue to have profound differences about how to promote peace, security, opportunity, and human rights. But as we normalize our relations, I believe it can help foster a greater sense of unity in the Americas -- todos somos Americanos. (Applause.)
From the beginning of my time in office, I’ve urged the people of the Americas to leave behind the ideological battles of the past. We are in a new era. I know that many of the issues that I’ve talked about lack the drama of the past. And I know that part of Cuba’s identity is its pride in being a small island nation that could stand up for its rights, and shake the world. But I also know that Cuba will always stand out because of the talent, hard work, and pride of the Cuban people. That's your strength. (Applause.) Cuba doesn’t have to be defined by being against the United States, any more than the United States should be defined by being against Cuba. I'm hopeful for the future because of the reconciliation that’s taking place among the Cuban people.
I know that for some Cubans on the island, there may be a sense that those who left somehow supported the old order in Cuba. I'm sure there’s a narrative that lingers here which suggests that Cuban exiles ignored the problems of pre-Revolutionary Cuba, and rejected the struggle to build a new future. But I can tell you today that so many Cuban exiles carry a memory of painful -- and sometimes violent -- separation. They love Cuba. A part of them still considers this their true home. That’s why their passion is so strong. That's why their heartache is so great. And for the Cuban American community that I’ve come to know and respect, this is not just about politics. This is about family -- the memory of a home that was lost; the desire to rebuild a broken bond; the hope for a better future the hope for return and reconciliation.
For all of the politics, people are people, and Cubans are Cubans. And I’ve come here -- I’ve traveled this distance -- on a bridge that was built by Cubans on both sides of the Florida Straits. I first got to know the talent and passion of the Cuban people in America. And I know how they have suffered more than the pain of exile -- they also know what it’s like to be an outsider, and to struggle, and to work harder to make sure their children can reach higher in America.
So the reconciliation of the Cuban people -- the children and grandchildren of revolution, and the children and grandchildren of exile -- that is fundamental to Cuba’s future. (Applause.)
You see it in Gloria Gonzalez, who traveled here in 2013 for the first time after 61 years of separation, and was met by her sister, Llorca. “You recognized me, but I didn’t recognize you,” Gloria said after she embraced her sibling. Imagine that, after 61 years.
You see it in Melinda Lopez, who came to her family’s old home. And as she was walking the streets, an elderly woman recognized her as her mother’s daughter, and began to cry. She took her into her home and showed her a pile of photos that included Melinda’s baby picture, which her mother had sent 50 years ago. Melinda later said, “So many of us are now getting so much back.”
You see it in Cristian Miguel Soler, a young man who became the first of his family to travel here after 50 years. And meeting relatives for the first time, he said, “I realized that family is family no matter the distance between us.”
Sometimes the most important changes start in small places. The tides of history can leave people in conflict and exile and poverty. It takes time for those circumstances to change. But the recognition of a common humanity, the reconciliation of people bound by blood and a belief in one another -- that’s where progress begins. Understanding, and listening, and forgiveness. And if the Cuban people face the future together, it will be more likely that the young people of today will be able to live with dignity and achieve their dreams right here in Cuba.
The history of the United States and Cuba encompass revolution and conflict; struggle and sacrifice; retribution and, now, reconciliation. It is time, now, for us to leave the past behind. It is time for us to look forward to the future together -- un future de esperanza. And it won’t be easy, and there will be setbacks. It will take time. But my time here in Cuba renews my hope and my confidence in what the Cuban people will do. We can make this journey as friends, and as neighbors, and as family -- together. Si se puede. Muchas gracias. (Applause.)
END
10:48 A.M. CST

-----------

translation :

Cảm ơn các bạn. (Cám ơn – tiếng Tây ban nha). Cám ơn rất nhiều. Cám ơn rất nhiều.

Thưa Chủ tịch Castro, nhân dân Cuba, cảm ơn các bạn rất nhiều về sự đón tiếp nồng nhiệt mà tôi nhận được, gia đình tôi và đoàn của chúng tôi đã nhận được. Đó là một vinh dự đặc biệt là ở đây ngày hôm nay.

Trước khi bắt đầu, xin tha lỗi cho tôi. Tôi muốn có đôi lời về vụ tấn công khủng bố ở Brussels. Những suy nghĩ và những lời cầu nguyện của người dân Mỹ đang hướng tới người Bỉ, và chúng ta đoàn kết với họ lên án các cuộc tấn công vào người dân vô tội.

Chúng tôi sẽ làm bất cứ điều gì cần thiết để hỗ trợ bạn bè và đồng minh của chúng tôi, Bỉ, trong việc đưa ra công lý những kẻ phải chịu trách nhiệm. Và đây lại là một lời nhắc nhở rằng thế giới phải đoàn kết. Chúng ta phải cùng nhau, bất kể quốc tịch hay chủng tộc hay đức tin trong cuộc chiến chống khủng bố.

Chúng ta có thể và chúng ta sẽ đánh bại những kẻ đe dọa sự an toàn và an ninh của người dân trên toàn thế giới.

Thưa chính phủ và nhân dân Cuba, tôi muốn cảm ơn các bạn vì lòng tốt mà các bạn đã dành cho tôi và Michelle, Malia, Sasha, mẹ vợ tôi, Marion. (NÓI TIẾNG TÂY BAN NHA).

(VỖ TAY)

Trong bài thơ nổi tiếng nhất của ông, Jose Marti đã tỏ lòng hữu nghị và hòa bình cho cả bạn bè lẫn kẻ thù của mình.

Ngày nay, với tư cách là tổng thống của Hoa Kỳ, tôi xin tỏ với nhân dân Cuba - (NÓI TIẾNG TÂY BAN NHA).

(VỖ TAY)

Havana chỉ cách 90 dặm từ Florida, nhưng để đến được đây, chúng ta đã phải đi một khoảng cách rất lớn, qua rào cản của lịch sử và ý thức hệ, rào cản của nỗi đau và chia ly.

Các vùng biển xanh biếc bên dưới chiếc Air Force One một thời đã dẫn những con tàu của Mỹ đến hòn đảo này để giải phóng nhưng đồng thời cũng để đặt quyền kiểm soát đối với Cuba. Vùng biển này cũng đã đưa các thế hệ các nhà cách mạng Cuba đến Hoa Kỳ, nơi họ tìm kiếm sự hỗ trợ cho sự nghiệp của mình.

Đó là khoảng cách mà hàng trăm ngàn người Cuba đã vượt qua bằng máy bay và thuyền bè, đến Mỹ tìm kiếm tự do và cơ hội, đôi khi để lại đằng sau tất cả mọi thứ và những người mà họ yêu thương.

Giống như rất nhiều người ở Mỹ, cuộc đời tôi đúng bằng thời gian hai nước cô lập nhau. Cuộc cách mạng Cuba diễn ra cùng năm cha tôi đến Hoa Kỳ từ Kenya. Sự kiện Vịnh Con Lợn diễn ra đúng năm tôi sinh ra.

Năm sau, thế giới nín thở theo dõi hai nước tiến gần nhất đến ranh giới kinh hoàng của chiến tranh hạt nhân. Nhiều thập kỷ trôi qua, chính quyền hai nước đã ở tình trạng đối đầu dường như vô tận, đánh nhau qua các nước khác. Trong một thế giới liên tục thay đổi, có một hằng số là xung đột giữa Hoa Kỳ và Cuba.

Tôi đã đến đây để chôn những tàn dư cuối cùng của chiến tranh lạnh ở châu Mỹ.

(VỖ TAY)

Tôi đã đến đây để mở rộng cánh tay hữu nghị với nhân dân Cuba.

(VỖ TAY)

Bây giờ, tôi muốn rõ ràng. Sự khác biệt giữa chính quyền hai nước trong nhiều năm qua là một thực tế, và nó là quan trọng. Tôi chắc chắn Chủ tịch Castro sẽ nói những điều tương tự. Tôi biết, vì tôi đã nghe ông nói nhiều về những khác biệt ấy.

Nhưng trước khi tôi thảo luận về những vấn đề này, chúng ta cần phải nhận biết chúng ta chia sẻ với nhau bao nhiêu. Bởi vì bằng nhiều cách khác nhau, Hoa Kỳ và Cuba là giống như hai anh em đã nhiều năm bỏ nhau, dù chúng ta có cùng dòng máu. Chúng ta cùng sống trong một thế giới mới, cùng là thuộc địa của người châu Âu.

Cuba, cũng như Hoa Kỳ, đã được xây dựng một phần bởi những người nô lệ từ châu Phi đây. Cũng giống như Hoa Kỳ, người dân Cuba có thể tìm thấy di sản từ những người nô lệ và chủ nô. Chúng ta đã chào đón người nhập cư đã vượt qua khoảng cách tuyệt vời để bắt đầu cuộc sống mới ở châu Mỹ.

Trong những năm qua, nền văn hóa của chúng ta pha trộn với nhau. Tiến sĩ Carlos Finlay làm việc tại Cuba, mở đường cho các thế hệ của các bác sĩ, trong đó có Walter Reed, người tiếp nối công việc của Tiến sĩ Finlay để điều trị bệnh sốt vàng da. Cũng như Marti đã viết một số câu nói nổi tiếng của ông ở New York, Earnest Hemingway làm một ngôi nhà ở Cuba và tìm thấy cảm hứng sáng tác bên bờ biển.

Chúng ta cùng có một môn giải trí quốc gia. Ngay hôm nay các cầu thủ của chúng ta sẽ thi đấu trên chính sân ở Havana nơi Jackie Robinson từng chơi trước khi tham gia giải đấu chính thức đầu tiên.

(VỖ TAY)

Người ta kể rằng võ sĩ vĩ đại nhất của Mỹ Muhammad Ali từng tỏ lòng ngưỡng mộ với một người Cuba mà ông chưa bao giờ được so găng, nói rằng ông cùng lắm cũng chỉ đánh hòa được với Teofilo Stevenson của Cuba.

(VỖ TAY)

Vì vậy, ngay cả khi chính quyền hai nước trở thành địch thủ của nhau, thì người dân hai bên tiếp tục chia sẻ niềm đam mê chung. Đặc biệt là rất nhiều người dân Cuba đến Mỹ. Dù ở Havana hay Miami, bạn có thể tìm thấy nơi để nhảy cha-cha-cha hoặc salsa và ăn đồ rohabiera . Người dân cả hai nước đã hát cùng Celia Cruz hay Gloria Estefan và bây giờ nghe nhạc Reggaeton hoặc Pit Bull.

Triệu người chúng ta cùng chung tôn giáo, một đức tin đó tôi đã vinh danh tại Đền Thánh Đức Mẹ Bác Ái tại Miami, để tìm sự bình an trong những người Cuba. Đối với tất cả những sự khác biệt của chúng ta, nhân dân Cuba và Mỹ chia sẻ những giá trị chung trong cuộc sống riêng của họ, lòng yêu nước và ý thức tự hào. Tình yêu sâu sắc của gia đình, niềm đam mê cho con em chúng ta, một cam kết giáo dục. Và đó là lý do tại sao tôi tin rằng con cháu chúng ta sẽ nhìn lại khoảng thời gian cô lập này là một sai lầm, như chỉ là một chương trong một câu chuyện dài của gia đình và của tình bạn.

Nhưng chúng ta không thể và không nên bỏ qua những khác biệt rất thực tế, đó là khác biệt về cách tổ chức chính quyền, nền kinh tế và xã hội hai nước. Cuba có một hệ thống độc đảng. Hoa Kỳ là một nền dân chủ đa đảng. Cuba có một mô hình kinh tế xã hội chủ nghĩa. Hoa Kỳ là một thị trường mở. Cuba đã nhấn mạnh vai trò và quyền của nhà nước, Hoa Kỳ được xây dựng trên quyền của cá nhân.

Mặc dù có những khác biệt, ngày 17 tháng 12 năm 2014, Chủ tịch Castro và tôi tuyên bố Hoa Kỳ và Cuba sẽ bắt đầu một quá trình bình thường hóa quan hệ.

(VỖ TAY)

Kể từ đó, chúng ta đã thiết lập quan hệ ngoại giao và mở đại sứ quán. Chúng ta đã bắt đầu sáng kiến về Hợp tác về y tế và nông nghiệp, giáo dục và thực thi pháp luật. Chúng ta đã đạt đến thỏa thuận để khôi phục lại đường bay trực tiếp và bưu chính. Chúng ta đã mở rộng các trang web thương mại và gia tăng năng lực của người Mỹ đi du lịch và làm ăn ở Cuba.

Và những thay đổi đã được hoan nghênh, mặc dù vẫn còn có những người phản đối.

Nhưng nhiều người trên cả hai mặt của cuộc tranh luận này đã hỏi tại sao là bây giờ? Tại sao là bây giờ?

Có một câu trả lời duy nhất. Những gì nước Mỹ đã làm giờ không hiệu quả. Chúng ta có để có can đảm để thừa nhận sự thật đó. Một chính sách cô lập thiết kế cho Chiến tranh Lạnh đã ít ý nghĩa trong thế kỷ 21. Cấm vận chỉ làm tổn thương người dân Cuba, thay vì giúp họ.

Và tôi luôn luôn được tin tưởng vào những gì Martin Luther King, gọi là sự cấp bách của bây giờ. Chúng ta không nên sợ sự thay đổi, chúng ta nên nắm lấy nó.

(VỖ TAY)

Điều này cho tôi một lý do lớn hơn và nhiều hơn nữa cho những thay đổi quan trọng. (NÓI TIẾNG TÂY BAN NHA).

(VỖ TAY)

Tôi tin vào nhân dân Cuba. Hoa Kỳ không chỉ bình thường hoá với chính phủ Cuba. Hoa Kỳ bình thường hóa quan hệ với nhân dân Cuba.

(VỖ TAY)

Và hôm nay tôi muốn chia sẻ với bạn tầm nhìn của tôi về những gì tương lai của chúng ta có thể được. Tôi muốn người dân Cuba, đặc biệt là những người trẻ, để hiểu lý do tại sao tôi tin rằng bạn nên nhìn về tương lai với niềm hy vọng, không phải là lời hứa giả dối nào khẳng định đó điều này là tốt hơn so với họ thực sự đang có, hoặc những lạc quan mù quáng đó nói rằng tất cả các vấn đề của mình có thể đi xa ngày mai.

Hy vọng đó là bắt nguồn từ tương lai mà bạn 'có thể lựa chọn, và rằng bạn có thể định hình và rằng bạn có thể xây dựng cho đất nước của bạn. Tôi hy vọng Bởi vì tôi tin nhân dân Cuba cũng sáng tạo như mọi người trên thế giới.

Trong một nền kinh tế toàn cầu được hỗ trợ bởi những ý tưởng và thông tin, tài sản lớn nhất của một quốc gia chính là nhân dân. Tại Hoa Kỳ, chúng ta có một đài tưởng niệm rõ ràng với những gì người dân Cuba có thể xây dựng - nó được gọi là Miami. Ở đây tại Havana, chúng ta thấy đó những tài năng trong (NÓI TIẾNG TÂY BAN NHA), hợp tác xã, và chiếc xe cũ đó vẫn còn chạy. (NÓI TIẾNG TÂY BAN NHA)

(VỖ TAY)

Cuba có một nguồn lực phi thường, một hệ thống giáo dục đề cao từng học sinh.

(VỖ TAY)

Và trong những năm gần đây, chính phủ Cuba đã bắt đầu mở ra với thế giới và mở ra nhiều không gian hơn cho tài năng đó phát triển mạnh. Chỉ trong một vài năm qua, chúng ta đã nhìn thấy như thế nào (NÓI TIẾNG TÂY BAN NHA) có thể thành công trong khi duy trì một tinh thần đặc trưng Cuba. Được tự kinh doanh không có nghĩa là ngày càng giống Mỹ, mà là chính mình.

Nhìn vào Salidad Ledisez Aldan (ph), người bắt đầu một doanh nghiệp nhỏ. Cô nói, người dân Cuba có thể đổi mới và thích nghi mà không mất đi bản sắc của chúng ta. bí mật của chúng ta không phải là sao chép hay bắt chước, nhưng chỉ đơn giản là chính mình. Nhìn vào Papito Buydelez (ph), một thợ cắt tóc thành công cho phép ông cải thiện điều kiện sống trong khu phố của ông.

Ông nói, tôi nhận ra tôi sẽ không giải quyết tất cả các vấn đề của thế giới, nhưng nếu tôi có thể giải quyết vấn đề trong các mảnh nhỏ của thế giới nơi tôi sống, nó có thể lan tỏa khắp Havana. Đó là nơi hy vọng bắt đầu, với khả năng kiếm sống của riêng bạn và xây dựng một cái gì đó bạn có thể tự hào. Đó là lý do tại sao các chính sách của chúng ta tập trung vào việc hỗ trợ người dân Cuba thay vì làm tổn thương họ.

Đó là lý do tại sao chúng ta đã bỏ giới hạn về kiều hối, người dân Cuba bình thường có thêm nguồn lực. Đó là lý do tại sao chúng ta đang khuyến khích du lịch, Mà sẽ xây dựng cầu và mang doanh thu nhiều hơn đến cho doanh nghiệp nhỏ Cuba. Đó là lý do tại sao chúng ta đã mở ra không gian cho thương mại và trao đổi để người Mỹ và người dân Cuba có thể làm việc cùng nhau để tìm phương pháp chữa trị cho các loại bệnh và tạo công ăn việc làm và mở ra cánh cửa cho cơ hội nhiều hơn cho nhân dân Cuba.

Là Tổng thống của Hoa Kỳ, tôi đã kêu gọi Quốc hội của chúng tôi dỡ bỏ cấm vận.

(VỖ TAY)

Đây là một gánh nặng lỗi thời đối với người dân Cuba. Đó là một gánh nặng cho người Mỹ muốn làm việc và làm kinh doanh hoặc đầu tư ở đây tại Cuba. Đã đến lúc phải dỡ bỏ cấm vận. Nhưng, ngay cả khi chúng ta bỏ cấm vận vào ngày mai, người dân Cuba sẽ không thể hiện được tiềm năng của họ ở đây nếu không có những thay đổi tiếp tục ở Cuba.

(VỖ TAY)

Cần tạo điều kiện dễ dàng hơn để mở một doanh nghiệp ở đây ở Cuba. Một công nhân nên có khả năng để có được một công việc trực tiếp với các công ty đầu tư ở đây. Hai đồng tiền riêng biệt không nên tách biệt loại lương mà người Cuba có thể kiếm được. Internet nên có sẵn trên khắp hòn đảo để người dân Cuba có thể kết nối với thế giới rộng lớn hơn, một trong những động cơ lớn nhất của sự phát triển trong lịch sử nhân loại.

(VỖ TAY)

Không có giới hạn từ Hoa Kỳ về khả năng của Cuba để thực hiện các bước đi tiếp. Nó thuộc vào các bạn. Tôi có thể nói với tư cách một người bạn rằng sự thịnh vượng bền vững trong thế kỷ 21 phụ thuộc vào giáo dục, chăm sóc sức khỏe và bảo vệ môi trường. Nhưng nó cũng phụ thuộc vào việc trao đổi tự do và cởi mở của các ý tưởng. Nếu bạn không thể truy cập thông tin trực tuyến, nếu bạn không thể được tiếp xúc với quan điểm khác nhau, bạn sẽ không đạt được đầy đủ tiềm năng của bạn.

Và theo thời gian, các bạn trẻ sẽ mất hy vọng. Tôi biết là những vấn đề nhạy cảm, đặc biệt là đến từ một tổng thống Mỹ. Trước năm 1959, một số người Mỹ thấy Cuba như một cái gì đó để lợi dụng: nghèo đói bị bỏ qua, tham nhũng được giúp sức. Và kể từ năm 1959, chúng ta đã trở thành những đối thủ của nhau vì lý do chính trị và cá nhân.

Tôi biết lịch sử, nhưng không muốn bị kẹt trong cái bẫy lịch sử.

(VỖ TAY)

Tôi đã nói rõ Hoa Kỳ không có khả năng và không có ý định để áp đặt sự thay đổi đối với Cuba. Thay đổi như thế nào phụ thuộc vào nhân dân Cuba.

Chúng tôi sẽ không áp đặt hệ thống chính trị hoặc kinh tế của chúng tôi đối với các bạn. Chúng tôi hiểu rằng mỗi quốc gia, mỗi người phải vạch đường chỉ của riêng và định hình mô hình riêng của mình. Nhưng sau khi thoát khỏi cái bóng của lịch sử, tôi cần phải nói thực lòng về những điều tôi tin, những điều mà người Mỹ tin.

Như Marti nói, "Tự do là quyền của mỗi con người được trung thực, được suy nghĩ và phát biểu mà không phải giả tạo." Vì vậy, hãy để tôi nói cho bạn biết những gì tôi tin. Tôi không thể ép buộc bạn phải đồng ý. Nhưng bạn nên biết những gì tôi nghĩ.

Tôi tin rằng tất cả mọi người đó nên được bình đẳng theo pháp luật.

(VỖ TAY)

Mỗi đứa trẻ xứng đáng với nhân phẩm đi kèm với giáo dục, chăm sóc sức khỏe và thức ăn trên bàn, và một mái nhà trên đầu của chúng.

(VỖ TAY)

Tôi tin rằng các công dân nên được tự do phát ngôn mà không phải lo sợ.

(VỖ TAY)

Được tự do lập hội và chỉ trích chính phủ của họ và để phản đối một cách hòa bình, và nguyên tắc của pháp luật là không bắt giữ tùy tiện người người thực thi quyền đó.

(VỖ TAY)

Tôi tin rằng tất cả mọi người đó nên có sự tự do thực hành tín ngưỡng của họ một cách hòa bình và công khai.

(VỖ TAY)

Và có, tôi tin rằng các cử tri nên có khả năng để lựa chọn các chính phủ của họ trong các cuộc bầu cử tự do và dân chủ.

(VỖ TAY)

Không phải ai cũng ĐỒNG Ý với tôi, không phải ai cũng ĐỒNG Ý với người dân Mỹ về điều này. Nhưng tôi tin rằng nhân quyền là phổ quát.

(VỖ TAY)

Tôi tin rằng đó là quyền của người dân Mỹ, nhân dân Cuba, và người dân trên toàn thế giới.

Lúc này, việc chính phủ hai nước có những bất đồng không có gì là bí mật. Tôi đã có cuộc hội thoại thẳng thắn với Chủ tịch Castro. Trong nhiều năm ông chỉ ra những khiếm khuyết trong hệ thống Mỹ. bất bình đẳng kinh tế, án tử hình, phân biệt chủng tộc, chiến tranh ở nước ngoài.

Đó chỉ là một ví dụ. Ông có một danh sách dài hơn nhiều.

(CƯỜI)

Nhưng đây là những gì mà nhân dân Cuba cần phải hiểu. Tôi hoan nghênh thảo luận cởi mở và đối thoại. Đó là tốt. Đó là việc lành mạnh. Tôi không sợ nó. Chúng ta có quá nhiều tiền trong nền chính trị Mỹ, nhưng ở Mỹ, nó vẫn có thể cho ai đó như tôi, con của một người mẹ đơn thân, một đứa trẻ mang hai dòng máu không có rất nhiều tiền để theo đuổi và đi lên vị trí cao nhất.

(VỖ TAY)

Đó là những gì có thể ở Mỹ.

Chúng tôi thực sự có những thách thức về thiên vị chủng tộc tại các cộng đồng và trong hệ thống của chúng tôi, trong hệ thống tư pháp và xã hội của chúng tôi, những di sản của chế độ nô lệ và phân biệt chủng tộc. Nhưng thực tế chúng tôi có các cuộc thảo luận mở trong nền dân chủ của nước Mỹ là những gì cho phép chúng tôi là điều cho phép chúng tôi ngày càng cải thiện.

Năm 1959, năm đó cha tôi đến Mỹ, việc ông kết hôn với mẹ tôi, một người da trắng, là bất hợp pháp ở nhiều bang của Mỹ. Khi tôi lần đầu tiên bắt đầu đi học, chúng tôi vẫn còn đấu tranh để chống nạn phân biệt chủng tộc ở trường học trên khắp miền Nam nước Mỹ.

Nhưng mọi người đã tổ chức lại. Họ phản đối. Họ tranh luận những vấn đề này, họ thách thức các quan chức chính phủ. Và nhờ những cuộc biểu tình và những cuộc tranh luận, những cuộc huy động được ủng hộ rộng rãi, tôi hôm nay có thể đứng đây với tư cách người Mỹ gốc Phi và là Tổng thống Hoa Kỳ. Đó là nhờ các quyền tự do tại Hoa Kỳ, mà chúng tôi có thể thay đổi.

Tôi không nói điều này là dễ dàng. Vẫn còn những vấn đề rất lớn trong xã hội của chúng tôi. Nhưng dân chủ là cách chúng ta giải quyết chúng. Đó là cách chúng tôi đã nhận chăm sóc sức khỏe cho hơn của nhân dân tôi. Đó là cách chúng tôi đã nâng cao quyền của phụ nữ và quyền của người đồng tính. Đó là cách chúng tôi giải quyết những bất bình đẳng về sự tập trung của cải ở tầng lớp trên cùng của xã hội chúng tôi, Bởi vì người lao động có thể tổ chức và người dân bình thường có một tiếng nói. người dân chủ Mỹ có cơ hội để theo đuổi ước mơ của họ và tận hưởng một mức sống cao.

(VỖ TAY)

Bây giờ, vẫn có những cuộc đấu tranh khó khăn. Nó không phải lúc nào cũng đẹp đẽ trong tiến trình dân chủ. Thường thì nó làm người ta khó chịu. Bạn có thể thấy điều đó trong cuộc bầu cử diễn ra ở đất nước chúng tôi. Nhưng hãy dừng lại và xem xét thực tế này về các chiến dịch tranh cử ở Mỹ đang diễn ra ngay lúc này.

Có hai người Mỹ gốc Cuba trong đảng Cộng hòa tranh cử chống lại di sản của một người da đen làm tổng thống, họ tranh cãi để chứng tỏ mình là những người tốt nhất để đánh bại ứng cử viên đảng Dân chủ, một người phụ nữ hay một người theo chủ nghĩa xã hội dân chủ.

Ai có thể được tin điều đó vào năm 1959? đó là một thước đo của sự tiến bộ của nền dân chủ của chúng tôi.

(VỖ TAY)

Vì vậy, đây là thông điệp của tôi với chính phủ Cuba và nhân dân Cuba. Những lý tưởng là điểm khởi đầu đó cho mọi cuộc cách mạng: cách mạng Mỹ, cách mạng Cuba, các phong trào giải phóng trên toàn thế giới. Tôi tin rằng những lý tưởng này được diễn tả chân thật nhất trong dân chủ. Không phải vì nền dân chủ Mỹ là hoàn hảo, mà chính vì nó không hoàn hảo. Và chúng tôi, giống như tất cả các nước, cần không gian mà dân chủ cho phép chúng ta để thay đổi. Nó cho phép mỗi cá nhân khả năng để trở thành chất xúc tác, được suy nghĩ theo cách mới và tưởng tượng lại xã hội của chúng ta phải như thế nào và làm thế nào để nó tốt hơn. Và có một sự biến đổi bên trong Cuba, một sự thay đổi mang tính thế hệ.

Nhiều người gợi ý tôi đến đây và đòi hỏi người dân Cuba phải phá bỏ cái gì đó. Nhưng tôi đang mong muốn những người trẻ của Cuba sẽ nâng lên cái gì đó lên, xây một cái gì đó mới.

(VỖ TAY)

(NÓI TIẾNG TÂY BAN NHA)

(VỖ TAY)

Và thưa Chủ tịch Castro, người mà tôi biết ơn vì ở đây ngày hôm nay. Tôi muốn ngài biết, tôi tin rằng chuyến thăm của tôi ở đây chứng minh rằng ngài không cần phải lo sợ một mối đe dọa từ Hoa Kỳ. Và với cam kết của ngài đối với chủ quyền và quyền tự quyết của Cuba, tôi tin rằng ngài cũng không cần phải lo sợ những tiếng nói khác nhau của nhân dân Cuba và năng lực của họ trong việc phát ngôn, lập hội và bỏ phiếu cho các nhà lãnh đạo của họ.

OBAMA: Trong thực tế, tôi hy vọng cho tương lai, bởi vì tôi tin tưởng người dân Cuba sẽ quyết định đúng đắn.

Và giống như ngài, tôi tin rằng Cuba có thể tiếp tục đóng một vai trò ở bán cầu này và trên toàn cầu. Và hy vọng của tôi là ngài có thể làm như vậy với một đối tác là Hoa Kỳ. Chúng tôi đã đóng nhiều vai trò rất khác nhau trên thế giới. Nhưng không ai có thể từ chối dịch vụ mà hàng ngàn bác sĩ Cuba đã mang lại cho những người nghèo và đau khổ.

(VỖ TAY)

Năm ngoái, các nhân viên y tế của Mỹ và quân đội Hoa Kỳ sát cánh với những người Cuba để cứu mạng sống cho người dân và dập tắt Ebola ở Tây Phi. Tôi tin rằng chúng ta tiếp tục hợp tác như vậy ở các nước khác.

Chúng ta đã ở phía khác nhau trong nhiều cuộc xung đột ở châu Mỹ, nhưng ngày nay, người Mỹ và người dân Cuba đang ngồi với nhau tại bàn đàm phán và chúng ta đang giúp người dân Colombia giải quyết cuộc nội chiến đó đã kéo dài nhiều thập kỷ.

(VỖ TAY)

Đó là cách hợp tác tốt cho tất cả mọi người. Nó mang lại hy vọng cho tất cả mọi người ở bán cầu này.

Chúng ta đã đi những hành trình khác nhau để hỗ trợ cho người dân Nam Phi trong việc chấm dứt phân biệt chủng tộc, nhưng Chủ tịch Castro và tôi có thể có mặt ở Johannesburg để vinh danh di sản của Nelson Mandela vĩ đại.

(VỖ TAY)

Và nhìn lại cuộc đời và lời nói của ông, tôi chắc chắn chúng ta còn có nhiều việc phải làm để thúc đẩy bình đẳng ở hai đất nước của chúng ta, để giảm phân biệt đối xử dựa trên chủng tộc ở cả hai nước.

Và ở Cuba, chúng tôi muốn hợp tác để nâng cao đời sống những người Cuba gốc Mỹ-Phi, những người đã chứng minh không có gì họ không thể đạt được nếu được trao cho cơ hội.

(VỖ TAY)

Chúng ta đã tham gia các khối quốc gia khác nhau ở Tây bán cầu, và chúng ta sẽ tiếp tục có những khác biệt sâu sắc về cách thức thúc đẩy hòa bình, an ninh, cơ hội và quyền con người, nhưng khi chúng ta bình thường hóa quan hệ, tôi tin rằng nó có thể giúp nuôi dưỡng ý tưởng cao hơn về sự hiệp nhất ở châu Mỹ, (NÓI TIẾNG TÂY BAN NHA).

(VỖ TAY)

Từ đầu nhiệm kỳ, tôi đã thúc giục những người châu Mỹ để lại đằng sau những trận chiến ý thức hệ của quá khứ. Chúng ta đang ở trong một thời đại mới. Tôi biết rằng nhiều vấn đề tôi đã đề cập thiếu sự kịch tính của quá khứ, và tôi biết rằng một phần bản sắc của Cuba là niềm tự hào rằng một quốc đảo nhỏ có thể đứng lên bảo vệ quyền của mình và làm rung chuyển thế giới.

Nhưng tôi cũng biết Cuba sẽ luôn luôn xuất sắc bởi vì tài năng, chịu khó, và niềm tự hào của người dân Cuba. Đó là sức mạnh của các bạn.

(VỖ TAY)

Cuba không cần phải được khẳng định vì đã chống lại Hoa Kỳ, cũng giống như Hoa Kỳ không cần phải được khẳng định bằng cách chống Cuba.

Và tôi hy vọng cho tương lai, vì sự hoà giải đó đang diễn ra giữa những người Cuba với nhau. Tôi biết rằng đối với một số người Cuba đang sống trên đảo, họ có ý nghĩ rằng những người rời khỏi đất nước muốn ủng hộ việc lập lại trật tự cũ ở Cuba.

Tôi chắc rằng có một câu chuyện ở đây, rằng người Cuba lưu vong đã không nghĩ đến các vấn đề của Cuba thời trước cách mạng và từ chối đấu tranh để xây dựng một tương lai mới.

Nhưng tôi có thể nói với bạn ngày hôm nay rằng rất nhiều người Cuba lưu vong mang theo một ký ức về sự chia ly đau đớn và bạo lực. Họ yêu Cuba. Một phần trong số họ vẫn coi đây là nhà thật sự của họ. Đó là lý do tại sao niềm nhiệt huyết của họ là quá mạnh, và đó là lý do tại sao họ đau lòng đến như vậy.

Và đối với cộng đồng người Mỹ gốc đó tôi đã đến thăm và tôn trọng, đây không chỉ là vấn đề chính trị. Đó là gia đình, là ký ức về một ngôi nhà đã mất, là mong muốn xây dựng lại một ước mơ đã tan vỡ, là hy vọng cho một tương lai tốt hơn, hy vọng cho sự trở lại và hòa giải.

Trên tất cả mọi lý do chính trị, nhân dân là nhân dân, và người Cuba là người Cuba. Và tôi đã đến đây, tôi đã vượt qua khoảng cách bằng trên một cây cầu được xây dựng bởi người dân Cuba cả từ hai bờ eo biển Florida.

Lúc đầu tôi nhận ra tài năng và niềm đam mê của người Cuba ở Mỹ. Và tôi biết họ đang đau khổ như thế nào ngoài nỗi đau sống tha hương. Họ cũng biết cảm giác của một người xa lạ và vật lộn, và họ phải làm việc nhiều hơn để đảm bảo con cái họ có thể vươn lên ở Mỹ.

Vì vậy, sự hòa giải của người dân Cuba, giữa con cháu của những người cách mạng và con cháu những người sống lưu vong, là chìa khóa cho tương lai của Cuba.

(VỖ TAY)

Các bạn có thể thấy nó ở Gloria Gonzales, một người du lịch đến đây vào năm 2013 sau 62 năm xa cách và đã gặp cô em gái Llorca. "Em nhận ra anh, nhưng anh đã không nhận ra em," Gloria nói sau khi cô ôm người anh của mình. Hãy tưởng tượng điều đó sau 61 năm.

Các bạn nhìn thấy nó ở Melinda Lopez, một người tìm đến ngôi nhà cũ của gia đình. Và khi bà đang đi bộ trên đường phố, một người phụ nữ lớn tuổi nhận ra bà là con gái của mẹ bà và òa khóc. Người chị mời bà vào nhà và đưa cho xem một tập ảnh trong đó có hình bé Melinda, mà mẹ bà gửi cho bà cách đây 50 năm.

Melinda sau này nói, "Vì vậy, nhiều người trong chúng ta đang nhận được rất nhiều trở lại." Các bạn thấy ở Christian Miguel (không nghe được), một người đàn ông trẻ tuổi trở thành người đầu tiên trong gia đình đến đây sau 50 năm. Và khi gặp những người bà con, anh nói, "Tôi nhận ra gia đình là gia đình, không có vấn đề khoảng cách giữa chúng ta." Đôi khi, những thay đổi quan trọng nhất bắt đầu ở những điều nhỏ bé. Các đợt triều của lịch sử có thể đẩy con người vào xung đột, sống lưu vong và đói nghèo. Phải mất thời gian để thay đổi những hoàn cảnh này, nhưng sự thừa nhận có chung nguồn cội, sự hòa giải của những người cùng dòng máu và một niềm tin vào nhau, đó là nơi khởi đầu cho tiến bộ. Thấu hiểu, lắng nghe và tha thứ.

Và nếu người dân Cuba cùng nhau đối mặt với tương lai, sẽ có nhiều khả năng hơn các bạn trẻ hôm nay sẽ là có thể sống trong phẩm giá và đạt được ước mơ của họ ngay tại Cuba.

Lịch sử của Hoa Kỳ và Cuba xoay quanh các cuộc cách mạng và xung đột, đấu tranh và hy sinh, trả thù và hòa giải. Bây giờ là lúc để chúng ta bỏ lại quá khứ sau lưng. Giờ là lúc chúng ta phải cùng nhau nhìn về tương lai.

(NÓI TIẾNG TÂY BAN NHA) Và nó sẽ không dễ dàng, sẽ có những bước thụt lùi. Nó sẽ mất thời gian. Nhưng thời gian của tôi ở Cuba khơi lại niềm hy vọng và sự tự tin của tôi vào những điều mà người dân Cuba sẽ làm. Chúng ta có thể cùng làm nên hành trình này với tư cách là những người bạn của nhau, láng giềng của nhau, người trong gia đình với nhau. Rất cám ơn. Cám ơn.

(VỖ TAY)

Tuesday, March 29, 2016

ĐẰNG SAU MẮM TÔM

Tối ngày 28-3-2016, ứng cử viên tự do Đại biểu Quốc hội Hoàng Văn Dũng dự buổi hiệp thương lần thứ ba tức là lấy ý kiến của tổ dân phố. Nhưng với những người từng là ứng cử viên tự do thì đấy là những kỷ niệm cay đắng vì những lần “hiệp thương” này không khác cuộc đấu tố thời Cải cách ruộng đất, tức là moi móc những “điều xấu” của người không do Đảng cử và có những tình tiết bị tố cáo (thường là do những người được phường chọn và chỉ đạo) mà người bị tố chưa hề biết là mình làm điều đó từ bao giờ trong đời. Nghĩa là nếu không phải do Mặt trận Tổ quốc giới thiệu thì bị đủ các trò để ngăn cản và bôi nhọ. Như TS Nguyễn Quang A bị ông tổ trưởng khu phố đi phát từng nhà tờ rơi vu khống.
Tối 28-3 một số anh chị em ủng hộ ứng cử viên tự do Hoàng Dũng đến trường Phổ thông Cơ sở Độc Lập phường 5 quận Phú Nhuận TP. HCM để tham dự buối “đấu tố” này. Nhưng toàn bộ hơn 30 người đều bị lực lượng đông gấp đôi gồm công an, an ninh không mặc quân phục và dân phòng ngăn cản không cho vô tham dự. Mà nào chật chội gì cho cam: buổi lấy ý kiến người dân tổ chức trong sân trường rất rộng, nhưng chỉ người nào có giấy mời mới được vô. Nền dân chủ thực sự còn xa lắm. 

Không vào được thì đứng ngoài chờ anh Hoàng Dũng vậy. Đột nhiên có hai thanh niên chạy xe máy ngang qua và ném mắm tôm vào chúng tôi, văng hết vào mọi người, mùi mắm nồng nặc bốc lên hôi hám. Chúng tôi chất vấn công an tại sao để xảy ra mất an ninh trật tự và làm một việc hết sức vô văn hóa và hèn hạ như vậy với chúng tôi. Nhưng công an viên này đứng im, còn một ông lon trung úy thì cãi rằng đông vậy làm sao bảo vệ. Bị chất vấn người các ông đứng bên kia sao không ném mà chỉ ném vào những người đến tham dự thì các công an này không trả lời được.
Chúng tôi thừa biết không có chỉ thị từ trên thì đám thanh niên kia làm sao dám ném mắm tôm vào chúng tôi. Vậy đằng sau MẮM TÔM là ai? Và tại sao một cuộc trưng cầu ý dân phải làm những trò quá ư thấp hèn đến như vậy? Có phải như ông Trọng nói: Không để cho những người thế này thế khác vô Quốc hội thì phải hành xử như vậy để phá đám và răn đe? Xin thưa, bị văng mắm tôm thì chúng tôi về tắm rửa và giặt quần áo là xong. Nhưng mùi mắm tôm mà thế lực đối nghịch với Dân “nào đó” xúi quăng vô chúng tôi vạch rõ sự bốc mùi thối tha trong tư duy và trong cách ứng xử với người Dân. 
MÙI MẮM TÔM NÀY NẾU CÒN TIẾP TỤC SẼ CHỈ ĐƯA QUỐC HỘI VÀ CẢ THỂ CHẾ GẦN VỚI MẮM TÔM HƠN MÀ THÔI.


Sương Quỳnh
Tác giả gửi BVN.

Kahlil Gibran: On Children

Your children are not your children.
They are the sons and daughters of Life's longing for itself.
They come through you but not from you,
And though they are with you yet they belong not to you.
You may give them your love but not your thoughts,
For they have their own thoughts.
You may house their bodies but not their souls,
For their souls dwell in the house of tomorrow,
which you cannot visit, not even in your dreams.
You may strive to be like them,
but seek not to make them like you.
For life goes not backward nor tarries with yesterday.
You are the bows from which your children
as living arrows are sent forth.
The archer sees the mark upon the path of the infinite,
and He bends you with His might
that His arrows may go swift and far.
Let your bending in the archer's hand be for gladness;
For even as He loves the arrow that flies,
so He loves also the bow that is stable.

Đoàn Hồng Nghĩa (ELTE,VIDI90) st

Monday, March 28, 2016

VĂN HÓA ĐỌC VÀ THỰC TIỄN

Việt Nam thiếu văn hóa đọc. Đúng rồi. Tuy nhiên chỉ mấy ông muốn bán sách là nói hăng chuyện đó. Như thế người ta thấy rõ là ông đang lo cho nồi cơm của ông. Tất nhiên lo cho nồi cơm là quyền chính đáng, nhưng điều đó không liên quan gì đến xã hội. Tôi cũng có thể cho sóng hấp dẫn, kiến trúc hệ thống thông tin hay xử lý ngôn ngữ là quan trọng, nhưng cũng không liên quan đến xã hội. Xã hội có thích hay không, có đề cao hay không, tôi vẫn làm. Ai thấy dùng được thì dùng, tôi cũng hy vọng có được nồi cơm đầy đặn khi làm chuyện đó. Nếu không được đôi khi phải miễn cưỡng làm việc khác. 
Hai việc đó tách rời, nồi cơm chỉ là cần nhưng không đủ.
Một trong những vấn đề khiến các nhà sản xuất sách kiêm hoạt động xã hội cổ động văn hóa đọc chưa có sức thuyết phục là không chăm lo cho việc đọc như thế nào. Họ chỉ nói sách đây đọc đi, hay lắm, ông A rất anh hùng, triết lý B rất sâu sắc, nước X phát triển nhờ đâu. Như thế mới là quảng cáo sách, mới lưu ý người đọc đến một vấn đề cụ thể, để tìm hiểu tra cứu. Như thế thì rất khó hiệu quả. Ngày nay, số lượng sách, tri thức là khổng lồ, nhu cầu thì 
đa dạng, làm sao biết hết người ta ngứa chỗ nào đề mà gãi, mà làm sao gãi đại trà cho hết mọi người.
Văn hóa đọc phải gắn một niềm vui đọc, một say mê với tri thức phải trờ thành nhu cầu của đời sống. Sách phải là nhu yếu phẩm. Chúng ta học ăn từ bé, rèn luyện hàng ngày, nhưng ngon dở cũng phải có cách mới hấp thụ được, chưa nói đến việc thưởng thức, đánh giá hay sáng tạo các giá trị ẩm thực. Nốc ừng ực, ngốn tỳ tỳ căng rốn đứng dậy, sao hy vọng trở thành văn hóa.
Khi đang suy nghĩ một vấn đề gì căng thẳng, tôi có thói quen vớ một cuốn sách, không nhất thiết là liên quan tới vấn đề đó và đọc. Phần lớn những lần đọc như thế giúp ích tôi rất nhiều trong vấn đề cần tìm. Bên cạnh đó là niềm vui sảng khoái của việc đọc mang lại. Vấn đề đọc phải có phương pháp và ít nhất là phải có tương tác với sách. Cũng như khi chúng ta có vấn đề gì, đi uống cà phê với một người bạn, nói những chuyện có thể ít liên quan, lại giúp chúng ta giải quyết vấn đề đó.
Cách đơn giản nhất để bắt đầu luyện cách "nói chuyện" với sách là ghi chép. Ghi chép cũng phải có phương pháp. Tôi cũng được bắt ghi chép từ nhỏ. Tuy nhiên không được ai dạy phải ghi chép thế nào, xung quanh cũng không thấy ai ghi chép để mà học. Rất nhiều năm sau đại học, cao học, tôi vẫn chép là chính. Rất mất thời gian. Cố nhiên, tôi cũng có một số minh họa bằng biểu đồ, ghi chú các ý tưởng, các phản biện. Nhưng chúng chìm đi trong biểu sao chép, nên khó cất giữ. Một số ý tưởng còn lại trong đầu đều rất hữu ích và quý giá đối với tôi hôm nay, nhưng chúng chỉ là phần rất nhỏ trong những gì mà tôi đã từng có. 
Điều quan trọng nhất là sau khi nói chuyện với sách, bạn phải viết. Viết gì cũng được, viết thế nào cũng được, nhưng cần phải viết xuống. Gần đây tôi đọc được một trang giới thiệu các bài viết của một cô gái trẻ được truyền thông cho là Einstein tương lai. Năm 15 tuổi, cô đã thiết kế máy bay, nhưng bây giờ lại quan tâm đến vũ trụ học và những vấn đề hóc búa nhất của vật lý. Các bài viết của cô trong những năm đại học chỉ về các kiến thức trên lớp và thấp thoáng những ý tưởng riêng của cô, lúc đầu cũng đơn giản và ngây ngô. Nhưng dần dần các ý tưởng đó chín rất nhanh, những bài viết đã trở thành cơ sở cho các công trình có giá trị thực sự. Đó chính là minh chứng của việc đọc và viết dẫn tới khả năng sáng tạo thế nào.
Một nền văn hóa phải có tinh hoa đỉnh cao. Mà muốn vậy thì phải bắt đầu từ kỹ năng đọc viết thành thục đúng cách và trở thành niềm say mê, rồi thành nhu cầu không thể thiếu, chứ không phải để phục vụ một thành tích hay kỷ lục cụ thế hay còn tệ hơn là để khoe tôi cũng có đọc cái này cái kia. Văn hóa không phải là việc tiếp xúc đơn giản mà là việc anh tương tác, suy nghĩ, tồn tại và sống với nó và ở trong nó.

Nguyễn Ái Việt (Debrecen,VIDI72)

CHUYỆN RIÊNG TƯ

Mấy dịp bầu cử Quốc hội các khóa trước nhiều trí thức đã thúc tôi, “ông nên ra ứng cử đi”. Tôi nửa đùa nửa thật trả lời, “tôi có một con riêng, e người ta làm ầm lên rằng mình vi phạm luật hôn nhân.”
Một vị bảo, “đó là chuyện riêng tư! Có biết bao người ở hoàn cảnh như cậu. Họ còn làm to, to lắm.” Rồi ông ấy nhắc đến tên của biết bao vị chủ tịch, tổng bí thư, thủ tướng,… mà tôi chẳng nhớ hết (hình như có vị còn có con ở nước ngoài nay mới chín mười tuổi gì đó). Mình bảo, tôi khác họ! Mỗi người có một hoàn cảnh, không nên so sánh. Tôi có một người bạn cùng lứa có 2 đứa con riêng và anh ấy đã là đại biểu Quốc hội nhiệm kỳ gần đây.
Vị khác lại bảo, “trên thế giới thiếu gì các lãnh đạo quốc gia như thế! Nào là ông Mitterand còn đưa bà ấy và con gái vào ở dinh Tổng thống, nào là ông …”. Tôi bảo, tôi sao dám so với các vĩ nhân ấy, vả lại ở nước họ quyền riêng tư được bảo vệ nghiêm ngặt chứ đâu như ở ta!
Chuyện của tôi nhiều người biết. Chả có gì phải giấu diếm. Chính tôi đã đi khai sinh cho cháu theo đúng luật hiện hành lúc đó.
Nói thực, lúc đó cháu còn nhỏ và tôi không muốn nó bị dư luận làm tổn thương. Đấy là lý do chính chứ chẳng phải câu trả lời “nửa đùa nửa thật” lấy lệ kể trên.
Nay cháu đã lớn (25 tuổi) đã học hành xong, đã đi làm, nên tôi không còn ngại như trước nữa.
Tôi mất cha năm 1952, lúc mẹ tôi vừa 30 tuổi, bà đã không đi bước nữa và đã nuôi dạy hai anh em tôi nên người. Tôi không sao bù lại sự mất mát to lớn ấy của bà. Việt Nam có bao nhiêu phụ nữ phải chịu cảnh góa bụa hay cô đơn sau chiến tranh?

Tác giả Phạm Bích San (Xã hội học số 4, 1985) đã phân tích kết quả của cuộc Tổng điều tra dân số năm 1979 và cho chúng ta biết cơ cấu dân số Việt Nam, theo các nhóm cách nhau 5 tuổi từ 0-4, 5-9, …, 20-24, 25-29, 30-34, 35-39, 40-44,…,95-99 và trên 100 tuổi, (vào 1/10/1979, ngày điều tra dân số), trong bảng 1 của nghiên cứu đó. Có thể thấy vài điều đáng chú ý từ bảng này.
Số nam giới ở các độ tuổi dưới 15 (tức là sinh từ 1965 đến 1979) luôn cao hơn số nữ. Một hiện tượng khá bình thường.
Xem kỹ các nhóm có độ tuổi từ 20 đến 44 và thêm vào các cột Nữ-Nam và Nam/Nữ (%), ta sẽ có bảng sau (xem hình):
Có thể thấy sự chênh lệch gần 1,8 triệu giữa số nữ và nam ở độ tuổi 20 đến 44 (có thể coi là độ tuổi sinh sản) là quá lớn và đặc biệt sự chênh lệch gần 1 triệu ở nhóm tuổi 35-39 là rất đáng chú ý; tỷ số giới tính Nam/Nữ (%) luôn nhỏ hơn 100 và đặc biệt thấp (15,09) ở độ tuổi 35-39. Những số liệu khô khan này cho thấy những hậu quả kinh khủng của cuộc chiến tranh.
Nhìn chung, khoảng 22% phụ nữ ở độ tuổi từ 22 đến 44 hoặc là góa bụa, hoặc là không lấy chồng; và tỷ lệ này có thể còn kinh khủng hơn cho những phụ nữ ở độ tuổi 30-34 (do thường có chồng cùng độ tuổi hay hơn 5-6 tuổi) và 35-39 (góa bụa).
Đấy là một hiện tượng xã hội đau lòng và nhức nhối. Cần có cái nhìn nhân bản đối với hiện tượng này và những hệ quả dễ hiểu của nó (nhất là từ bản thân các nhà lãnh đạo phụ nữ và những người bảo vệ nữ quyền).
Nhiều người có thể hỏi: tôi có vi phạm luật hôn nhân và gia đình không? Tôi khẳng định KHÔNG! Theo đúng câu chữ của Luật khi đó (Luật hôn nhân gia đình 1986, tôi không vi phạm điều 4 của luật đó, tôi cũng đã làm đúng điều 30 của luật đó khi khai sinh cho cháu); thậm chí theo cả những quy định của luật mới hay giải thích cụ thể của thông tư thông tư 01/2001/ TTLT/BTP-BCA-TANDTC-VKSNDTC cũng không. Và quan trọng nhất: tất cả bốn con trai tôi đều được nuôi dạy trong tình yêu thương và đã trở thành những người tử tế.
Nguyễn Quang A

ĐỌC TÍCH CỰC

Hơn 90% lượng đọc tại Việt Nam là đọc thụ động. Bạn hỏi tôi lấy con số này từ đâu ra? Tôi lấy từ bản thân tôi là một người đọc có chỉ đôi phần tích cực và nằm trong 10% mọt sách. Như vậy thì nếu chỉ có 90% đã là lạc quan.
Thế nào là đọc tích cực và thụ động. Đọc thụ động là đọc, hiểu, nhớ các kiến thức đã đọc. Thế thôi, cũng đã là tốt rồi, nhưng phí sách, vì mới khai thác tới 10%. Đọc tích cực là đặt câu hỏi, phát hiện mối quan hệ với những kiến thức có từ trước hoặc trong sách khác, phản biện, tạo ra giá trị mới và viết ít nhất một bài luận mới và sâu sắc về những gì đã đọc.
Đọc tích cực phải gắn liền với viết. Viết ngắn cũng được, hoặc ghi chép cũng được, hoặc nói với người khác về những gì mình đã đọc cũng được. Như vậy đọc phải có cộng đồng. Làm khoa học cao siêu, sáng tạo ra các kiệt tác thực chất cũng chỉ thế mà thôi. Chỉ có điều đọc nhiều hơn, thảo luận nhiều hơn, suy nghĩ nhiều hơn và viết nhiều hơn.
Công cụ đọc tích cực là bản ghi. Bắt đầu là đọc lướt qua mục lục, lời nói đầu, kết luận, lật vài trang xem văn phong và từ ngữ có quen thuộc không. Đọc tích cực bắt đầu bằng đoán xem cuốn sách định nói gì dựa trên thông tin ban đầu. Tại các trường đại học của Mỹ, các giáo sư giao số lượng đọc rất lớn, mỗi ngày hàng trăm trang. Nếu không đọc nhanh, bạn sẽ không bao giờ đọc kịp. Đoán chính là phương pháp đọc nhanh nhất, vì nó cho bạn bỏ qua một số diễn giải mang tính thủ tục. Nhiều ý tưởng bạn thấy thật dễ hiểu, nhưng trình bày ra cũng mất nhiều trang giấy. Sau khi dự đoán, đọc là để khẳng định lại dự đoán của mình, sẽ nhanh và đỡ mất công hơn nhiều. Bạn có thể bỏ qua một vài đoạn, vì nếu bạn có thể kẻ một đường thẳng hiển nhiên giữa hai điểm, không có tác giả nào lại dở hơi thay thế bằng một đường cong xoắn nhằng nhịt.
Tôi có một phương pháp phân chia các ý tưởng gọi là 3-7, dùng để lập đề cương khi viết và hình thành một đề cương không nhất thiết giống hết như của tác giả. Chúng ta sẽ bàn chuyện này vào một dịp khác. Bản ghi của bạn chính là để xây dựng lại đề cương. Nhiều khi bạn hãy tưởng tượng xem tác giả đã nghĩ thế nào, và thật lý thú khi khôi phục lại quá trình suy nghĩ đó. Trong quá trình đó bạn có thể nghĩ đến các cuốn sách khác mà bạn vừa đọc và sắp xếp chúng bên cạnh nhau. Đọc nhiều sách có liên quan sẽ làm bạn định hướng được, cuốn sách bạn đang đọc có gì mới. Đôi khi nó giúp bạn hiểu được các ý tưởng của tác giả từ một cách nhìn khác, có thể dễ dàng hơn cho bạn. Nên lập một dự án đọc về một vấn đề gì đó và đọc các sách liên quan. Dự án như vậy được gọi là đọc rộng. Chẳng hạn bạn muốn tìm hiểu về khởi nghĩa Yên Bái và Nguyễn Thái Học, hẳn bạn cũng muốn biết về Việt Nam Quốc Dân Đảng của Nguyễn Thái Học, Phạm Hồng Thái khác sau này như thế nào. Bạn sẽ phải đọc về thời kỳ đó, về Phan Bội Châu, về Lương Ngọc Quyến, Phó Đức Chính, Cô Giang,...
Đọc rộng là khi chúng ta muốn thu thập kiến thức chung về một lĩnh vực mới. Khi đọc chúng ta theo chiến lược hiểu. Sơ đồ khối với những mũi tên quan hệ là một phương pháp khá hữu hiệu để đọc hiểu. Bạn sẽ thấy được cấu trúc logic của cuốn sách. Đừng để ý đến câu chữ, hành văn hay các ý tứ sâu xa.
Ngược với đọc rộng là đọc sâu. Đọc sâu được tiến hành, sau đọc rộng. Bạn đã xác định được sách hay bài báo nào cần phải đọc thêm, vì bạn đánh giá nó còn chứa đựng các thông tin mà bạn cần khai thác. Tuy nhiên, trước đó, bạn hãy đọc lại bản ghi và cố gắng đặt ra thật nhiều câu hỏi.
Khi đọc sâu bạn có thể theo các câu hỏi này mà đặt ra nhiều các câu hỏi khác mới hơn. Bạn sẽ luôn luôn hỏi, nếu mình viết lại ý tưởng này, liệu có thể đơn giản, dễ hiểu hoặc hay hơn không. Nếu không, bạn hãy đọc thật kỹ để học lấy ý tưởng đó cũng những cách trình bày lại nó. Bạn phải phân tích kỹ các khái niệm đến mức hiểu được tại sao người ta lại phải định nghĩa nó rắc rối đến như vậy. Bạn có thể thêm hoặc bớt vài điều kiện để xem các khái niệm đó có còn giữ được nội dung hay không. Nếu được, đó chính là sáng tạo của riêng bạn rồi đó. Mặt khác vốn từ của bạn cũng sẽ mở rộng. Việc sử dụng từ chính xác và tinh tế chính là phản ánh mức độ bạn hiểu các khái niệm. Muốn vậy bạn phải thật giàu về vốn từ.
Đôi khi trình bày lại các khái niệm hoặc ý tưởng rất khó khăn vì bạn chưa thể sử dụng chúng một cách thành thục. Bạn hãy lấy một ví dụ, thậm chí một liên tưởng về một khía cạnh của ý tưởng đó thôi cũng được. Hãy quan sát các vật dụng yêu thích trong nhà, các hiện tượng xã hội mà bạn quan tâm. Cố gắng hình thành một ý tưởng tương tự với những vật dụng, hiện tượng đó. Chỉ cần lột tả được 25% ý tưởng thôi cũng đã là một thành công cực kỳ to lớn. Các nhà khoa học lớn thảo luận về các vấn đề cực kỳ phức tạp cũng dùng những chai bia bàn ghế để liên tưởng như vậy.
Bây giờ bạn hãy ngồi xem lại bản ghi của mình Nếu cần bạn có thể vẽ thêm vài thứ lên đó để thêm sinh động và ấn tượng. Khi tất cả đã bắt đầu vận động trong đầu bạn. Bạn chỉ việc viết xuống những gì bạn thấy. Đề cương đã có sẵn trong bản ghi. Chỉ nhớ rằng ở mỗi đoạn bạn phải có mở đầu và kết thúc. Kết thúc của đoạn trước phải liên hệ với mở đầu của đoạn sau và liên hệ tới chủ đề chính. Nếu bạn làm thường xuyên việc đọc tích cực bạn sẽ trở thành một người đọc tuyệt vời và cũng là một người viết không tồi.
Khi đó vấn đề ở chỗ người ta cho bạn bao nhiêu thời gian và cần bạn viết bao nhiều trang. Bạn không bao giờ phải cắn bút vì không biết viết gì. Và trong một cộng đồng lạ bạn cũng sẽ không phải ngồi đực ra vì không biết nói gì. Đó có phải là thành công hay không, tôi không biết. Nhưng bạn sẽ thấy cuộc đời đáng sống hơn.

Nguyễn Ái Việt (Debrecen,VIDI72)

Sunday, March 27, 2016

QUỐC NẠN

Chưa bao giờ người Việt
Buông thả như ngày nay.
Tự hạ mình đến mức
Ngồi nhậu nhẹt suốt ngày.
Với người thích nhậu nhẹt,
Chúi mặt vào miếng ăn,
Thì nhiều điều quan trọng,
Sẽ trở thành không cần.
Không cần đọc sách báo.
Không cần lo gia đình.
Không quan tâm chính trị,
Đất nước và dân tình.
Thử đi một quãng phố
Để thấy có bao nhiêu
Các quán nhậu đông đúc?
Buồn lắm - nhiều, rất nhiều.
Từ lâu thành quốc nạn,
Nhậu nhẹt và bia hơi.
Đó là sự thoái hóa.
Người mà không phải người.
Dẫu biết chỉ vô ích,
Tôi những muốn hàng ngày
Rung chuông to báo động,
Cảnh báo quốc nạn này.

Thái Bá Tân

Kellemes húsvéti ünnepeket

Kellemes húsvéti ünnepeket kívánok minden családtagomnak, jó barátomnak és ismerősömnek! Szeretettel: Fehérné Kapitány Ilona


Saturday, March 26, 2016

TÔI CŨNG LÀ BA SÀM

Hôm nay tòa tuyên án
Ba Sàm Nguyễn Hữu Vinh
Năm năm tù, quá nặng,
Không lý, không cả tình.
Tội Anh là yêu nước,
Mở Blog cá nhân
Để cung cấp sự thật,
Khai trí cho Nhân Dân.
Vậy tôi, cũng yêu nước,
Một công dân Việt Nam.
Tôi tự hào tuyên bố
Tôi cũng là Ba Sàm!
Muốn bắt đến mà bắt.
Tù bao lâu cũng ngồi.
Không ai được tước bỏ
Quyền yêu nước của tôi.

Thái Bá Tân