Hay là chuyện phấn đấu làm chồng (Đoàn Hồng Nghĩa)
CHẤM ĐIỂM CHỒNG
Vừa rồi có phong trào chấm điểm chồng. Đại loại là ông chồng nào mà hội tụ đủ 10 tiêu chí gồm: không đong đưa gái cơ quan, về thẳng nhà sau khi tan làm, vợ về muộn chủ động đón vợ, giao hết lương cho vợ, không hút thuốc, không nhậu nhẹt, không đánh bạc, biết nấu ăn, biết rửa bát, biết ru con ngủ thì ông chồng đó được 10 điểm. Cả cơ quan gần trăm ông, có duy nhất mỗi mình tôi đạt 10 điểm tuyệt đối, còn mấy ông khác toàn lẹt đẹt dưới trung bình, riêng sếp tôi còn bị điểm liệt. Nhưng nói thật, thành tích ấy có được không phải do sự cố gắng hay là năng lực thực sự của bản thân tôi, mà hoàn toàn nhờ vào sự giúp đỡ và hi sinh cao cả của vợ...
Sự hi sinh to lớn nhất phải nhắc đến ấy chính là cưới nhau xong, vợ đã bỏ công việc đang rất ổn định với thu nhập cao ở công ty cũ để chuyển về làm cùng cơ quan với tôi. Vợ còn xin ngồi phía sau lưng tôi - là nơi mà trước giờ không ai muốn ngồi vì gần ngay nhà vệ sinh và cạnh ngay bên thùng rác. Nhờ có vợ kè kè sau lưng, tôi đã đạt được điểm tuyệt đối ở tiêu chí đầu tiên: không đong đưa gái cơ quan.
Vợ cũng chấp nhận hi sinh, để con Vespa của vợ ở nhà và hàng ngày đi làm cùng tôi bằng chiếc phân khối lớn hầm hố của tôi. Vợ bảo là làm cùng rồi thì đi một xe thôi cho nó tình cảm. Nhờ sự hi sinh ấy của vợ, tôi tiếp tục đạt được điểm tối đa ở tiêu chí thứ hai và thứ ba: chủ động đón vợ và về thẳng nhà sau khi tan làm.
Quên chưa khoe với các bạn, rằng vợ tôi làm kế toán, chịu trách nhiệm phát lương - điều đó giúp tôi tiếp tục có điểm ở tiêu chí thứ tư: giao hết lương cho vợ. Cuối tháng, lương của tôi cứ tự động được chuyển vào tài khoản của vợ. Lâu dần thành quen, giờ, dù đi làm rất chăm chỉ, nghiêm túc, đều đặn nhưng tôi thực sự không biết lương của mình được bao nhiêu, và ngày trả lương là ngày nào.
Dù công việc có bận rộn nhưng vợ vẫn hi sinh thời gian của bản thân để quản lý tài chính giúp tôi. Vợ bảo đàn ông mà cầm tiền là rất nguy hiểm và dễ hư người, nên cứ để vợ cầm, có bao hiểm nguy vợ sẽ gánh hết giùm. Vợ cũng hiếm khi cho cho tôi tiền tiêu vặt, lý do vì xe đi cùng nhau: vợ đổ xăng; ăn sáng, trưa, tối cùng nhau: vợ trả tiền. Tôi muốn mua gì, tiêu gì ở ngoài thì phải viết tờ trình, khi nào vợ vui vợ sẽ xem xét, thấy chính đáng, hợp lý, hợp tình thì vợ sẽ duyệt. Nhờ sự hi sinh và không quản hiểm nguy ấy của vợ mà tôi tiếp tục có điểm cao ở các tiêu chí năm, sáu, bảy: không hút thuốc, không nhậu nhẹt và không đánh bạc - cái này là hiển nhiên rồi vì chả có chỗ nào nó cho tôi mua thuốc, mua rượu và đánh bạc chịu cả!
Vợ tôi rất giỏi ăn mì tôm, có thể ăn triền miên ngày qua ngày, còn tôi thì bị trĩ kinh niên, xơi mì tôm vào là nóng, trĩ nó lòi ra lòng thòng như sợi mì luôn. Nếu không muốn cái mồm làm khổ cái đít thì tôi phải tự mà lăn vào bếp, nhờ thế, tôi thỏa mãn tiêu chí thứ tám: biết nấu ăn - tất nhiên, khi thấy tôi nấu cơm xong rồi thì vợ cũng sẽ hi sinh sở thích ăn mì tôm để ngồi vào ăn cơm cùng tôi cho nó tình cảm.
Vợ là người không bao giờ tin mấy chuyện tâm linh, nhưng riêng việc rửa bát thì vợ lại rất kiêng khem rất kinh. Vợ bảo ở quê vợ ăn cơm xong người ta kiêng rửa bát luôn, vì rất không tốt cho sức khỏe: nam dễ dẫn đến yếu sinh lý, liệt dương, còn nữ dễ bị chậm kinh và rụng trứng linh tinh. Bởi vậy vợ thường ngâm bát đĩa trong chậu cả tuần. Vợ bị viêm xoang, tít mũi quanh năm, nên thời gian ngâm bao lâu không ảnh hưởng tới mũi vợ. Nhưng tôi thì khác: mũi tôi rất thính - ông trời rất công bằng: ai mà đã có bệnh ở vùng hậu môn hoặc đít (như bệnh trĩ của tôi chẳng hạn) thì sẽ được trời thương, trời cho cái mồm và cái mũi rất tốt. Vì mũi tốt nên tôi không thể chịu được cái mùi bát đĩa ngâm cả tuần, vậy là tôi lại đạt điểm tối đa ở tiêu chí thứ chín: biết rửa bát giúp vợ. (Thực ra, về sau tôi mới biết là mũi vợ vẫn ngửi thấy mùi thối, nhưng vợ chấp nhận hy sinh chịu đựng ngửi, để giúp tôi có điểm ở tiêu chí thứ chín này).
Còn cái tiêu chí thứ mười: biết hát ru con, tôi cũng đạt điểm tối đa nốt, và cũng nhờ vợ nốt. Thực ra thì không phải vợ tôi không biết hát ru đâu, vợ tôi biết đấy, thậm chí nếu không phải vì cái chất giọng vợ the thé chói tai cộng với việc thường xuyên hát phô nhạc và sai lời thì hẳn vợ tôi đã là một người hát ru rất tuyệt vời! Hồi ấy con tôi mới sinh được khoảng một tháng, vợ chồng tôi rất lo lắng vì thấy con mình cả ngày chơi bình thường không sao, cứ đến lúc chuẩn bị đi ngủ là con khóc ré lên, chân tay giãy đành đạch. Tưởng con bị ma quỷ nó trêu, vợ chồng tôi mới mời thầy tới nhà xem. Thầy tới đúng lúc vợ tôi đang ru con ngủ - tất nhiên là con tôi vẫn đang khóc ré lên và giãy đành đạch. Thầy thấy vậy thì chả thèm vào nhà, nguẩy đít quay về và bảo: “Chả có ma qủy gì đâu, cứ bảo vợ mày đừng hát ru con nữa, đổi người khác ru đi, là con sẽ ngủ ngoan ngay!”. Vậy là vợ lại ngậm ngùi hi sinh cái sở thích hát ru con cháy bỏng của vợ để giúp tôi đạt nốt điểm tối đa ở cái tiêu chí cuối cùng này!
Nói vậy mới thấy các cụ dạy cấm sai: “Bố hư tại mẹ, ông hư tại bà”. Không có người chồng điểm thấp, chỉ có người chồng lấy phải người vợ không biết hi sinh để làm tăng điểm số của chồng mình mà thôi!
FB-Hoàng Lão Tà
Sưu tầm
Sưu tầm
Các ông đừng bao giờ làm các bà thất vọng. Vì họ sống bằng trái tim. Nếu bị ho chấm điểm thấp (ko yêu) thì đừng giở trò mà nên xem lại mình có xứng đáng ko đã. Nếu đạt điểm cao thì cứ yên chí rằng mình là đàn ông đích thực rồi, cứ thế mà sống.
ReplyDeleteGiãi bày ra thế có vẻ nghiêm trọng, theo stt thì ngắn gọn là: các ông cứ vui mừng nếu chưa bị các bà đá đít.
ReplyDelete