Với mục đích ban đầu của blog là "để chia sẻ các tư liệu về thời du học Hungari. Một thời trẻ trung đẹp đẽ và say mê", chúng tôi đã cố gắng duy trì một cách tập trung nhất vào tiêu chí này và sau đó phát triển thêm. Cho đến nay tạm tổng kết: với bài được đọc nhiều nhất (323 views) và 101 bài được ưa thích (kedvencek), kết quả này được coi là vô cùng khiêm tốn. Tôi không thể biết được blog này đang được những ai quan tâm, bao nhiêu bạn là những người bạn cùng khóa, còn ai là bạn tình cờ vào chơi xem qua cho biết?
Dù không thể hữu hiệu như FB, nhưng tại đây, trên blog này chúng tôi muốn lưu lại những gì từng thuộc về chúng ta cũng như những gì chúng ta quan tâm và theo đuổi cho đến cùng.
Có lẽ vào lứa tuổi của chúng ta bây giờ, phải làm gì cho cuộc sống bớt tẻ nhạt và có ý nghĩa hơn, thêm vào những kỷ niệm đẹp của ngày xưa là những gì đáng nhớ của hôm nay... chứ không còn là những hoài bão của một thời trẻ tuổi với Paven: “Cái quý nhất của con người ta là sự sống. Đời người chỉ sống có một lần. Phải sống sao cho khỏi xót xa ân hận vì những năm tháng đã sống hoài sống phí, cho khỏi hổ thẹn vì dĩ vãng ti tiện và hèn đớn của mình, để khi nhắm mắt xuôi tay có thể nói rằng: Tất cả đời ta, tất cả sức ta, ta đã hiến dâng cho sự nghiệp cao đẹp nhất trên đời, sự nghiệp đấu tranh giải phóng loài người”. (Nikolai A. Ostrovsky, Thép đã tôi thế đấy)
Thế nên muốn vui vẻ sống và tận hưởng tuổi già thì ta cứ "giải phóng chính ta" đi đã, còn loài người thì ngày càng đông và càng trở nên/có vẻ khó giải phóng!
Vì thế, tôi muốn trở lại với những dòng đầu tiên của Ái Việt: "Trải qua thời gian dài, có lẽ chúng ta đều đã đến tuổi không còn mong muốn nhiều ở tương lai mà bắt đầu nhìn về quá khứ, gạn lọc lại những kỷ niệm và cảm xúc. Đời người qua như gió thoảng, chỉ còn lại hoài niệm và cảm xúc. Mỗi một rung động trong sáng của tuổi xuân đều đáng được trân trọng.
Chúng tôi lập blog này để chia sẻ cho nhau những tư liệu cũ, những tấm ảnh thời xưa, những dịp tụ họp hiếm hoi bây giờ, những câu chuyện về những kỷ niệm thời xưa, thậm chí những chuyện nghe loáng thoáng nhớ lờ mờ không rõ thực hư đã phủ dày bụi thời gian. Có hề gì, đó đều là chúng ta một thời. Các bạn cũng có thể chia sẻ những bài nhạc hay ngày xưa cùng với lời, để chúng ta cùng nghe lại để mời về các cảm xúc cũ. Các bạn cũng có thể chia sẻ các cuốn sách văn học, lịch sử Hungari. Các bạn Hungari của chúng ta cũng xin mời tham gia.
Ngôn ngữ chính của Blog là tiếng Việt và tiếng Hung. Tên của Blog là VIDI72 (Vietnami Diákok 1972). Các tác giả của Blog sẽ giới thiệu thêm các tác giả khác. Ai cũng đều có thể trở thành tác giả để đăng bài, ảnh và chia sẻ kỷ niệm. Các anh chị, các bạn và các em ở các khóa khác cũng được chúng tôi mong mỏi lập các blog VIDI để liên kết với Blog này thành một nhóm Blog về Du học sinh Hungari. Nếu cần tư vấn xin liên hệ với chúng tôi để được trợ giúp."
Tôi thích một idézet được đọc nhiều nhất trong chuyên mục của Ngô Việt trên blog này vì qua đó tôi thấy được rằng chúng ta dù ở lứa tuổi nào cũng không muốn là người bị coi là "già cả", nên hôm nay cũng mới bắt đầu từ cái hôm vừa qua, cho dù nhiều thứ biến đổi không theo ý ta thì cũng đừng để cái tinh thần bị "già", những gì hoàn toàn thuộc về ta thì nó là mãi mãi... vì thế
“Hãy sống một cuộc sống tử tế và trung thực, như vậy khi về già và ôn lại kỷ niệm cũ, bạn sẽ có cơ hội một lần nữa tận hưởng những kỷ niệm đó.”
No comments:
Post a Comment