Ở xh công nghiệp, để đạt được kết quả mong muốn người ta nhận ra: “Tập hợp cùng nhau là điểm bắt đầu. Gắn bó cùng nhau là tiến triển. Làm việc cùng nhau là thành công.”*
Ở xh lạc hậu, muốn đạt mục đích cho cuộc cm mà tôi biết, người đứng đầu cũng tập hợp lực lượng với tinh thần: “Đoàn kết, đoàn kết, đại đoàn kết. Thành công, thành công, đại thành công”.
Cả hai nơi đều thành công rực rỡ.
Nhưng trong quá trình thực hiện theo quy trình vận hành, nếu thiếu sự điều chỉnh/thay đổi thích ứng với đòi hỏi thực tế, thì điều cuối cùng đạt được (ko bao giờ là kết thúc cuối cùng), mới là điều đáng nói bởi ko thể cứ liên tục nguỵ biện rằng: tất cả đều đúng quy trình và “thất bại là mẹ thành công”.
Và ko phải cứ “thắng cuộc” là sẽ thắng tiếp. Nếu ko còn giữ được sự gắn kết mà phân rã/tán loạn, như dàn nhạc với 1 nhạc trưởng mù mờ, trống thì đánh xuôi còn kèn thổi ngược...
Mọi cái sẽ: hoặc tiến rất xa, hoặc ngược lại sẽ thật phũ phàng với dàn nhạc loạn xạ, khi đã cho thấy ko còn sức thuyết phục vì đã đi quá xa/quá lố... trở thành lố bịch.
Khởi đầu đều từ cái tốt đẹp, nhưng kết cục khác nhau. Có lẽ, do quan niệm? Bởi ở 1 xh khác, ko phải 2 xh nói trên, người ta cho rằng: “Minden jó ha vége jó” chứ ko phải là “Vạn sự khởi đầu nan”, “Đầu xuôi đuôi lọt”...
Có gì đó sai sai rồi!
(*): Henry Ford
3GAI
No comments:
Post a Comment