Bác Hải là trưởng ban truy quét chó ở thôn tôi - bác không cao lắm, người được có một dóng, nên bà con yêu thương gọi bác là Hải Dóng.
Bác Hải Dóng là người đã ra quy định cấm thả chó chạy rông ngoài đường, và cũng chính bác trực tiếp cùng các anh em trong đội trật tự của thôn thường xuyên xuống đường, thấy con chó nào lảng vảng là bác xích cổ đem lên phường. Bọn trộm chó rất ghét bác, vì bác mà chúng hết đường kiếm ăn. Bác Hải Dóng nổi tiếng với câu tuyên bố xanh rờn: Nếu không dẹp hết lũ chó má, tôi sẽ xin từ chức!
Tất nhiên, khi bác tuyên bố câu ấy, tôi rất lo, vì tôi biết, bác Hải Dóng là người có lòng tự trọng, mà có lòng tự trọng thì sẽ luôn giữ lời, mà giữ lời thì chắc chắn bác sẽ phải từ chức, bởi vì dẹp hết lũ chó má ở thôn tôi là điều không thể! Và đến hôm nay thì cái điều tôi lo lắng ấy đã thành sự thật: Bác Hải Dóng đã chính thức về vườn.
Vừa rồi, tôi qua nhà cụ Hẳng chơi - cụ Hẳng chuyên làm nghề đóng cọc nên bà con thôn tôi hay trìu mến gọi là cụ Hẳng Cọc. Thấy tôi buồn, cụ Hẳng Cọc hỏi tại sao, tôi bảo tôi thương bác Hải Dóng quá, và tôi tiếc cho thôn ta mất đi một người cán bộ tốt.
Cụ Hẳng Cọc nghe tôi nói vậy thì lộ vẻ bất bình, đùng đúng tức giận, quát: “Cán bộ nói được mà không làm được là chuyện bình thường, việc quái gì phải từ chức! Nếu ai cũng như ông Hải Dóng, cứ không làm được việc là lại từ chức, thì cán bộ thôn ta từ chức hết hay sao? Rồi lấy ai chăm lo cho đời sống của bà con? Nghỉ như thế là ích kỉ, tốt tốt cái con khỉ!”.
Hoàng Lão Tà Sưu tầm.
No comments:
Post a Comment