Wednesday, March 25, 2015

Tàu liên vận (4) Gặp Bình to và Lê Nin, tạm biệt tuổi thơ

Xem phần trước ở đây

Cho đến bây giờ tôi vẫn không thể nào quên được cảm xúc trên chuyến tàu liên vận đó. Chia tay tuổi thơ có một cảm giác bùi ngùi. Xa gia đình có cảm giác bơ vơ, nhớ phòng khách ấm cúng, bàn viết của cha, với những quầng khói thuốc. Xa những tối thứ bảy hồi hộp bồn chồn, đạp xe dưới những hàng sao đường Lò Đúc ra ngoại ô. Hà Nội thời đó thiếu ánh điện, nhưng bù lại, những đêm trăng, ánh trăng bạc, trắng lóa chiếu xiên qua tán cây, đẹp mê hồn. Không biết bao giờ mới trở lại. Nhớ cô bạn gái cùng lớp cắn đuôi tóc thề trong miệng để dấu nụ cười. Nhưng bên cạnh đó là cảm giác hạnh phúc của tự do, được khám phá mới mẻ của thế giới rộng lớn. Tôi đâu biết, cuộc đời tôi rồi sẽ là chuỗi chia tay những kỷ niệm thân thương, để vào một hành trình vô tận tìm cái mới mẻ và tìm chính bản thân mình.
Tàu chạy qua những địa danh quen thuộc trong sách vởi Irkusk, Novosimbirsk,...Những sân ga cuối cùng của Siberia, để vào đất Nga. Tàu dừng lại ga Novosimbirsk rất lâu. Tôi vẫn nhớ, sân ga rộng mênh mông, gió thổi hun hút, giọng phát thanh viên như chạy lướt trên sân ga. Các đoàn tàu đứng bên cạnh nhau, phả hơi nước trắng xóa trong bầu không khí lạnh buốt. Mùi khói tàu trong không khí lạnh, không thể quên. Sân ga buổi đêm trông thật buồn, bóng người lang thang trên sân ga, trông thật nhỏ bé cô đơn và phiêu bạt. Sau này đọc Dr.Zhivago, đoạn Dr. Zhivago tìm Lara trên sân ga là tôi lại nhớ tới cảnh đêm ở Novosimbirsk. Những đêm như vậy, tôi thường ra hành lang đứng một mình, Trung và Khánh đều ngủ cả. Có lúc tôi chợt nghĩ Bình Dương có thể chưa ngủ, giá có thể đến toa của nàng để cùng ngắm ánh đèn sân ga thì hay biết mấy. Nhưng chỉ nghĩ vậy thôi, 1-2g sáng gõ cửa toa tàu của người  mới biết không quen, khéo lại thành scandal lớn.
Chúng tôi cùng được thấy tuyết rơi lần đầu. Tuyết nhỏ, chưa thành bông, đậu lại trên tay rồi tan ngay, cảm giác như có ai châm nhẹ vào tay. Nhớ chuyện Pautovski, với tiếng chuông kêu lanh canh, nến nổ tý tách, lò sưởi thơm mùi gỗ sồi ấm sực và những câu chuyện tình người ấm áp.
Cuối cùng, tàu cũng đến Moskva. Cả đoàn được đưa vào Khách sạn Bông Lúa Vàng. Lệnh cho nghỉ 2 ngày đợi tàu đi Đông Âu. Tôi thấp thỏm đợi Đỗ Như Lâm đi chuyến sau, nghe nói sẽ đến Moskva sau chúng tôi 2 ngày. Khách sạn Bông Lúa Vàng, khá đơn giản, nhưng đối với chúng tôi hồi bấy giờ là tốt lắm rồi. Khách sạn ở bên cạnh một khu đất rộng mênh mông, hình như chỗ để triển lãm gì đó hình như là Triển lãm Kinh Tế Quốc dân gì đó.
Trong một lần đứng trước Khách sạn Bông Lúa Vàng, tôi gặp Bình To. Bình To đi với nhóm học sinh học Đức văn, tức là tốt nghiệp phổ thông trên chúng tôi một lớp, đã học tiếng Đức một năm. Nhóm này đệm tiếng Đức rất kinh, lại túm tụm với nhau, nên mọi người có vẻ xì xào khó chịu. Riêng tôi thì tuyệt đối không để ý. Không nhớ có một việc gì mà chúng tôi đứng túm tụm để xem, thì thấy có một tên huých vào mạng sườn rất thô lỗ. Tất nhiên, tôi huých lại "một cách tế nhị", thì tên kia càng huých dữ. Tôi cau có quay sang, thấy một anh chàng, mặt mũi sáng sủa, trắng trẻo, mũi cao, có thể nói là đẹp trai, hơi lấc cấc, hoàn toàn không để ý đến tôi, chân tay khuyềnh khoàng huých đẩy tứ phía rất thô lỗ, giọng thì oang oang, rất chối tai. Chính đó là Bình To sau này sẽ trở thành chiến hữu của chúng tôi. Tên này có giọng trời cho, nói bình thường có thể làm bạn gái lộng óc đi bệnh viện cấp cứu, nhưng rất để ý chăm sóc các bạn gái liễu yếu đào tơ. Biết thế nên sau này sợ công phu "Sư tử hống" gây ra tai nạn  hắn cố công nói thật nhẹ, lại biến thành khàn khàn như vịt, đặc biệt khi nói chuyện với phụ nữ nghe rất tức cười. Những lúc đó tôi chỉ ước Bình To nói giọng thật hết volume để coi mấy cô gái kia bạt vía thế nào. Trái với bề ngoài lấc cấc, Bình To là một tên rất hiền lành, thẳng thắn, cư xử với tên này rất thoải mái vì hắn dễ tính. Năm 1980, tôi vào TP HCM, gọi Bình To đến chơi. Hắn vừa mò tới, không hiểu sao bỗng nhiên tôi cảm thấy buồn ngủ. Tôi bảo Bình To cởi áo ngoài. Hắn trố mắt. Tôi chỉ nói: Tao buồn ngủ. Hai thằng lăn ra ngủ một trận đến tối, như thời ở Hung rồi chia tay. Sau này hắn cũng chỉ kể lại đúng một lần chuyện này: Tao đến thăm thằng Việt ở Hà Nội vào, nó lại mời tao đi ngủ. Phải tay tôi có lẽ thành chuyện cười nhiều tập.
Trở lại lần gặp đầu tiên với Bình To, thì hoàn toàn không vui vẻ như gặp mấy tên khác. Tôi nhớ có nói lại với Bình Con về nhân vật huých đẩy mới gặp này. Chỉ thấy Bình Con nói bọn Đức văn nói chung là lấc cấc có lẽ hôm nào phải gọi đám học sinh miền Nam đánh nhau một trận. Tôi không có thời gian để ý tới những chuyện như thế.
Tôi bàn với Khánh và Trung phải tranh thủ đi thăm lăng Lê Nin và Moskva. Lý do thăm lăng Lê Nin là vì chỉ biết về Moskva có thế và có một câu chuyện đọc trong sách lớp 4, về Hồ Chí Minh đến Moskva đội trời tuyết đi viếng Lê Nin. Vậy thì chúng tôi cũng làm như thế. Tôi chẳng có thần tượng lãnh tụ nào từ bé, thăm Lê Nin cũng chẳng vì lý do Đoàn Đội nào. Chỉ muốn thế thôi. Khánh có chị gái là chị Hương đang học ở Moskva, ra tận ga đón. Chị Hương dáng cao lớn, ăn mặc như các cô gái Âu, trắng trẻo, cười có răng khểnh rất xinh, đặc biệt là tính đôn hậu, dễ mến. Chi Hương đưa chúng tôi đi GUM, XUM gì đó và đến Quảng Trường Đỏ. Hình như vẫn có một số ảnh, chị Hương chụp cho tôi, Khánh ở Quảng Trường Đỏ. Hình như tên Trung đồ gốm không đi vì sợ lạnh. Tôi nhớ loáng thoáng là đám đi theo chị Hương khá đông, nhưng chỉ tôi và Khánh là quyết tâm vào lăng Lê Nin. Khánh như thường lệ vẫn ủng hộ các ý tưởng của tôi đến cùng. Hàng dài vô cùng, gió cuối tháng 10 ở Moskva lạnh buốt. Đợi rất lâu, nên răng đánh vào nhau lập cập. Thực ra Quảng Trường Đỏ và tường điện Kremlin khá đẹp, nhưng đúng là lạnh tối tăm mặt mũi, không còn thiết ngắm cảnh. Cuối cùng thì cũng vào được bên trong, ấm áp và đỡ gió hơn, thấy một ông đầu hói, trắng toát, nằm đó, ánh đèn tim tím chiếu sáng, trông hiền lành, không giống Lê Nin trong các ảnh hay trên sách báo. Tôi cũng ngạc nhiên là không thấy cảm xúc gì mấy, nhưng cũng hài lòng và tự hào là thực hiện xong một dự định. Kế cũng đáng tự hào vì phải kiên gan đợi  hơn 2 tiếng ngoài gió lạnh. Có cớ để chém gió với bọn Bình Con, Thắng, Hưng,... Trung "đồ gốm" thì không kể vì chắc hắn không coi quyết tâm cao là một cái gì có giá trị trong cuộc sống.


Về đến cửa khách sạn, gặp ngay một bọn lố nhố, một thằng nhảy bổ vào ôm chặt lấy tôi. Đỗ Như Lâm, đến rồi. Câu đầu tiên hắn hỏi là mày có hút thuốc Trung Hoa Bài không. Kể thì cũng quái gở, nhưng thằng này rất quan trọng vấn đề giao ước. Tôi gật đầu. Hắn bảo: Bây giờ phải đi thăm lăng Lê Nin. Tôi nói đã thăm Lê Nin và GUM. Lâm nói: Tao không quan tâm GUM. Mày phải dẫn tao với anh Dũng đi thăm lăng Lê Nin. Tôi ngần ngừ, phần vì chỉ còn gần 3 tiếng nữa phải đi rồi, và sợ lạnh, nhưng cuối cùng cũng chiều bạn. Tôi dặn Khánh là phải đi với Lâm, sẽ cố về sớm, nếu cần thì chuyển vali xuống cho tôi và đừng nói với ai. Sau đó tót ra ga Metro cùng với Lâm. Tất nhiên lại đợi thêm hơn 2 tiếng nữa mới vào. Lại nhìn Lê Nin và ánh đèn tím thêm lần nữa. Sau đó chạy về như ma đuổi vì sợ trể giờ xuất phát. Đến cửa khách sạn, thấy mọi người đã tập trung đầy đủ, sẵn sàng lên đường. Tôi và Lâm ôm nhau chia tay. Chào tuổi thơ, chào Lâm, người bạn cuối cùng của thời học trò Hà Nội, đã từng chia sẻ những buổi trốn học hay lang thang trên phố phường Hà Nội, nói đủ các chuyện tinh nghịch lếu láo. Bắt đầu một cuộc đời mới với những người bạn mới (Còn nữa)

2 comments:

  1. Rất vui vì AV đã trở lại với loạt bài "Tàu liên vận". Tàu dừng ở hồ Bai-Can lâu quá :)

    ReplyDelete
  2. Đoạn này dừng lại hơi lâu. Để khi nào có thời gian lại tiếp.

    ReplyDelete