Tuesday, September 25, 2018

Chuyện Tháng 9: Chuyện tình sinh viên (đã cân nhắc trước khi kể)

Khi mới sang năm ngoại ngữ, tôi là cô bé nhà quê, khờ khạo, nhan sắc lại không bắt mắt( riêng độ “không bắt mắt” thì vẫn ổn định đến bây giờ 😄). Nên toi không có nhiều bạn trai đến kết bạn làm quen như những bạn gái khác. Nhưng không hiểu sao lên năm thứ nhất cũng có một anh năm trên “thích” tôi. Có lẽ “kinh nghiệm tình trường” của anh cũng không nhiều nên anh đã chọn “liệu pháp” không phù hợp với một đứa khờ như tôi, nghĩa là đi kèm với viết thư và đón đường anh còn vào tận phòng ở để tìm. Tôi “yếu”, “gió” lại mạnh nên tôi sợ và lẩn như chạch, không cho anh cơ hội gặp mặt. Cho đến một hôm, sau giờ học cuối, trời tối và lạnh, vừa ra khỏi lớp một đoạn, đột nhiên thấy anh xuất hiện từ sau cái cột, tôi không thể tránh mặt. Anh đứng im không nói gì và đột ngột tung một cú đá rất đẹp, đúng chuẩn con nhà võ về phía tôi ( tất nhiên là đá gió), rồi vẫn không nói gì, anh bỏ đi. Cô bạn đi cùng khóc rưng rức, còn tôi thì ngây ra vì ngạc nhiên. Nhưng tôi hiểu, tôi không còn phải sợ anh nữa. Và đúng vậy, từ đó trở đi tôi không bao giờ nhìn thấy anh trên con đường của mình (trên cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng).
Hơn 45 năm sau, một hôm tôi nhận được điện thoại “ alo, anh tên là..., em có còn nhớ anh không?” Dạ, em có nhớ”...thế rồi anh nói chuyện, hỏi thăm cuộc sống của tôi và nói lời xin lỗi tôi về hành động của mình lúc trước. Anh nói anh không hiểu sao lúc đó lại làm vậy. Bây giờ hết khờ rồi nên tôi cũng nói chuyện rôm rả và còn hẹn anh nếu có dịp vào sg thì báo để anh em đi uống cafe...Vài tháng sau tôi nhận được tin anh đã mất do bệnh. Lúc đó tôi mới hiểu: nói lời xin lỗi tôi là một trong những việc mà anh quyết định phải làm trước lúc đi xa mãi. Có lẽ bây giờ trên trời cao linh hồn anh đã hoàn toàn bình an và tự do 🙏❤️ 💐(bởi chỉ một vướng mắc xa xưa và nhỏ xíu vậy mà anh cũng không cho phép mình bỏ qua trước lúc từ giã cuộc đời).


( p/s hôm bữa nghe một bạn trai( bây giờ là lão “trai”) kể rằng: ngày trước có lần giận một bạn gái mà đã dại dột bỏ nắm tuyết vào cổ áo bạn. Tôi hỏi “ đã xin lỗi bạn chưa?”- “rồi”. Vậy mà khuôn mặt “lão nam” vẫn còn đầy vẻ ăn năn, hối hận. Nói thật, đàn ông của thế hệ mình sao đáng yêu quá vậy, rất chân thật và tự trọng ).
Sắp đến ngày 22/9 họp mặt hội Hung, chúc mọi người gặp nhau thật vui vẻ và ám áp 🍷🍷🍷...❤️❤️❤️...
“Còn gặp nhau thì hãy cứ vui
Cuộc đời như nước chảy hoa trôi
Lợi danh như bóng mây chìm nổi
Chỉ có tình thương để lại đời...”( thơ Tôn Nữ Hỷ Khương)


Hồ Bích Đào (FB-Hội Hữu nghị Việt-Hung)
14.9.2018

31 comments:

  1. Phu Nguyen Van: Câu chuyện thật như thơ, hay nhỉ.

    ReplyDelete
  2. Muu Le Dung: Cầu chúc cho anh bạn đó mọi điều tốt lành ở chốn Vĩnh hằng. Bạn học năm nào, dạo đó hết cấm yêu rồi à?

    ReplyDelete
    Replies
    1. Ho Bich Dao: Muu Le Dung, tình yêu có khi nào cấm được đâu anh, chỉ là công khai hoặc bí mật thôi.

      Delete
  3. Nguyễn Thị Lê Xoa: Sau chuyện này sẽ rất nhiều người hỏi địa chỉ và là làm quen đấy - suy nghĩ về nội dung chuyện nhưng chắc chưa nghĩ đến hậu chuyện hôm nay nhỉ - chuyện hay chốt ở câu kết

    ReplyDelete
  4. Bùi Công Dụng: Ô, đây chính là 1 truyện ngắn! Đào viết quá hay

    ReplyDelete
    Replies
    1. Ho Bich Dao: Bùi Công Dụng, cảm ơn nhà văn đã khen.

      Delete
    2. Long Dang: Hay lắm! Nhà văn khen đúng quá

      Delete
    3. Suong Nguyen: Chị Đào mà
      Kể chuyện thì trong cái thật lại có tính hài hước nữa,rất hay!

      Delete
  5. Trần Lộc Hà: Bùi tiên sinh mà khen là ko phải vừa, ko những hay hanem quá hay.

    ReplyDelete
    Replies
    1. Ho Bich Dao: Trần Lộc Hà, cảm ơn bạn nhé.

      Delete
    2. Trần Lộc Hà: Năm nay HBĐ ko ra à? Ngoài này đang khẩn trương chuẩn bị đón tiếp các bạn trong nớ ra đây.

      Delete
    3. Ho Bich Dao: Rất tiếc năm nay mình không ra được (nhưng nhớ lắm những tình cảm của các bạn ngoài đó dành cho chúng mình, nhất là của vợ chồng Lộc Hà) ❤️

      Delete
    4. Trần Lộc Hà: Ho Bich Dao, Mình hy vọng sẽ có dịp đón tiếp các bạn tại nhà.

      Delete
  6. Vo Mot: Câu chuyện rất chân thực và tình cảm cộng với nỗi nhớ nên được mọi người yêu mến và được nhà văn C Dụng khen! Rất hay đó Đào à

    ReplyDelete
  7. Replies
    1. Ho Bich Dao: Duong Tran, please không trả lời những câu hỏi phụ nhé. Thank you.

      Delete
  8. Thai Dung: Cảm ơn chị đã chia sẻ, một câu chuyện rung động trái tim. Chắc rằng anh đó đã nhẹ lòng khi được nói ra lời thanh minh và thấy chị không giận nữa. Tâm hồn con người thật mong manh nhưng cũng thật đẹp.

    ReplyDelete
    Replies
    1. Ho Bich Dao: Tối qua không ngủ được do hậu quả của ly cafe uống muộn, nên viết stt gởi hội, gởi tình mến thương của mình đến những người bạn cùng thời. Sáng nay dậy muộn, thấy rất nhiều chia sẻ của các bạn. Cảm ơn các bạn rất nhiều. Người nào cũng có những câu chuyện của đời mình mà. Chỉ là chia sẻ hay không thôi 💕

      Delete
    2. Thai Dung: Ho Bich Dao, Vâng nhiều khi không dễ để chia sẻ, nhất là đối với người chưa nói ra được lời xin lỗi. Như em, dù chỉ mới 30 năm. Chúc chị có cuộc sống an lành.

      Delete
  9. Phan Văn Hải: Hồ Bích Đào,

    Tuổi trẻ như tờ giấy trắng tinh
    Nghĩ gì, làm gì theo ý mình
    Cảm xúc đối phương? Ừ thì kệ
    Làm tổn thương những kẻ si tình…

    Chuyện xưa kể lại đọc thấy buồn
    Một lời xin lỗi vẫn còn hơn
    Mà thực ra không ai có lỗi
    Xí xóa mà… suy nghĩ trẻ con!

    14/9/2018 - PVH

    ReplyDelete
    Replies
    1. Ho Bich Dao: Phan Văn Hải, anh nói đúng đấy, chẳng ai có lỗi hết. Chỉ là tuổi trẻ, nông nổi và khờ dại.

      Delete
  10. Nguyễn Thị Lê Xoa: Mình đang hồi hộp cái hậu của bài viết quá ....

    ReplyDelete
  11. Doan Tang: Đào viết hay nể quá ! Mình chịu ko viết nổi !

    ReplyDelete
    Replies
    1. Ho Bich Dao: Doan Tang ui, Đ có làm gì đâu, chỉ kể đúng lại những gì đã xảy ra thôi mà. Có lẽ điều làm mọi người có thiện cảm là chính hành động của người anh trai ấy : nói lời xin lỗi sau hơn 45 năm. Đ cũng cảm động nên mới nhớ dai vậy.

      Delete
    2. Doan Tang: Ho Bich Dao, vậy nhưng mình cũng dở văn ko viết được những gì mình muốn viết đấy !

      Delete
  12. Minh Võ Văn: Chuyện đã thật lâu ... Sao ?... chẳng thể chìm sâu !
    Hằn trong Ký ức ... Sao ?... trăn trở suốt đêm thâu !
    Sắp " Cổ lại hy " ... Ừ ! ... " nông nổi ,... trẻ con , ... và ....khờ dại ! "
    Thanh thoát Tâm tư, ... Mây vẫn bay bay , ... và ... Bình minh đã rực màu !

    ReplyDelete
    Replies
    1. Trần Lộc Hà: Thơ của Minh kều thật tuyệt vời.

      Delete
  13. Quyet Phạm Trung: Cái hay ở đây chính là ở chỗ chân thật, tình cảm, xưa nay Đào vẫn thế mà

    ReplyDelete
  14. Nguyen van Trung: Tỏ tình kiểu Võ Tòng đả hổ chỉ có thể là một người rất chân thật.

    ReplyDelete
  15. Tô Đức Phúc: Thật tuyệt vời BÍCH Đào ơi

    ReplyDelete