Trước khi lên Đại Từ tập trung. Ba tôi nói với tôi là tôi sẽ học Luật (Công pháp quốc tế), không biết từ đâu mà ông có được thông tin này. Sau khi sang Hungary thì tôi bị đổi ngành học và phải học cao đẳng, vụ này cũng làm tôi rất nản và ghét bộ phận QL lưu học sinh lúc đó. Còn Ái Việt thì không thích sự lựa chọn của tôi, khi ở Budaorsi tên này nói với tôi là:"Tao không hiểu nổi tại sao mày lại thi vào khối C". Vụ này thì cũng lỗi tại tôi thật, vì lúc ghi nguyện vọng thi ĐH thì tôi ghi 3 ĐH/ngành: 1. Ngoại ngữ, 2. Kiến trúc và 3. (hình như là) Báo chí. Tôi không nhớ là ghi nguyện vọng như vậy để thi khối C cho chắc ăn hay thế nào nữa. Nếu có thi khối khác (A) thì với trình độ 'dốt' Toán vì 'chơi nhiều-học ít' chắc gì tôi đã 'góp mặt' được cùng bạn bè ở Hungary vào năm 1972.
Nhưng tôi vẫn nhớ những lúc AV lên 'giây cót' tinh thần cho tôi, rằng cũng phải cố gắng thay đổi tình thế chứ không thể chấp nhận sự 'sa sút' được. Tôi nhớ nhiều lần AV hứng chí nói rất nhiều. Tuy bộ nhớ/memory của tôi thuộc loại vứt đi, nhưng may là ký ức "hình ảnh & âm thanh" thì không đến nỗi nào nên cũng vớt vát được đôi chút những gì còn sót lại... tôi vẫn nhớ bộ dạng AV lúc đó và cả tinh thần và bản chất của tên này dù không thể nhớ được nội dung, không biết bây giờ AV còn giữ thói quen này không nhưng khi đó, nếu đã nói đến đoạn 'cao trào' thì cậu chàng rất hay 'khoắng tay-ngoáy mũi' liên tục. Và bản tính đó cho tôi thấy tên này rất chân thành. Tiếc là chúng tôi đã không phải là bạn của nhau sớm hơn, nếu là bạn thân từ bé thì biết đâu tôi lại chẳng học hành khác hơn 1 chút vì... nể bạn :)
Nhưng tôi vẫn nhớ những lúc AV lên 'giây cót' tinh thần cho tôi, rằng cũng phải cố gắng thay đổi tình thế chứ không thể chấp nhận sự 'sa sút' được. Tôi nhớ nhiều lần AV hứng chí nói rất nhiều. Tuy bộ nhớ/memory của tôi thuộc loại vứt đi, nhưng may là ký ức "hình ảnh & âm thanh" thì không đến nỗi nào nên cũng vớt vát được đôi chút những gì còn sót lại... tôi vẫn nhớ bộ dạng AV lúc đó và cả tinh thần và bản chất của tên này dù không thể nhớ được nội dung, không biết bây giờ AV còn giữ thói quen này không nhưng khi đó, nếu đã nói đến đoạn 'cao trào' thì cậu chàng rất hay 'khoắng tay-ngoáy mũi' liên tục. Và bản tính đó cho tôi thấy tên này rất chân thành. Tiếc là chúng tôi đã không phải là bạn của nhau sớm hơn, nếu là bạn thân từ bé thì biết đâu tôi lại chẳng học hành khác hơn 1 chút vì... nể bạn :)
Câu chuyện của hai cha con tôi thật ko vui vẻ gì. Nếu chỉ là chuyện gia đình đã vậy, nhưng nó còn là chuyện của 2 thế hệ; 2 ý thức và quan điểm hoàn toàn trái ngược nhau.
ReplyDeleteMột cách rạch ròi, đây là vấn đề của xã hội VN nói chung. Khi những người trẻ tuổi đầy nhiệt huyết như cha tôi theo cách mạng, từ bỏ danh vọng, sự nghiệp để theo con đường giải phóng dân tộc. Lúc còn bé và chưa biết nhiều, tôi hoàn toàn ngưỡng mộ cha mình. Nhưng sau khi trở về từ Hungary và có sự phản kháng với xã hội thì tôi bắt đầu có sự so sánh từ sự thật mà mình đang chứng kiến. Phân tích lỗi "hệ thống" một cách cụ thể thì tôi cho rằng, di sản của cha mình để lại là thành quả chung chứ ông ko có thành tích đáng kể gì. Tôi coi thường ông vì ông chỉ là ốc vít của 1 hệ thống. Sau khi hoàn thành sứ mạng to lớn, cỗ máy vĩ đại này bắt đầu mất tính hiệu quả, và với tôi, nếu vẫn chỉ là ốc vít thì ông ko còn "giá trị" vì đã hết vai trò, ko còn là tấm gương nhiệt huyết vì đất nước nữa. Nếu nói rằng, ông và các đồng chí của mình phải tìm 1 hướng đi khác vì đã "lầnm đường lạc lối" thì chẳng có ai nghe nổi ở những năm 70-es, vì làm sao mà "trứng lại khôn hơn vịt được"?, khi ấy chỉ có ông và các đồng chí của mình mới quy chụp những kẻ khác là "lầm đường lạc lối" mà thôi.
Nhưng tôi đã thực sự tiếc vì cha mình đi theo cách mạng. Nếu ông vào học trường thuốc Đông Dương (mà ông đã bỏ dù đã thi đậu cùng với rất ít người vào năm 1945) thì chắc là tôi ngưỡng mộ ông hơn. Sẽ học được ở ông nhiều hơn từ 1 bác sĩ hay dược sĩ chứ không phải là 1 nhà lý luận suông như vậy.