Tuesday, March 17, 2020

100 năm cô đơn... (ko phải của Gabriel Garcia Marquez)

Có bao nhiêu phụ nữ phải chấp nhận gia cảnh như thế này ở VN hiện nay? Sự cô đơn của người vợ khi sống với anh chồng này nói lên sự thật gì, về bản chất, của xh đương thời?
Tại sao nhiều phụ nữ VN tìm kiếm 1 cuộc sống mới với nhiều người nước ngoài hoặc Việt kiều, bằng mọi giá/mọi cửa... như 1 lối thoát hiện nay?
Trào lưu mẹ đơn thân cũng phát triển, như nhiều nơi khác trên thế giới, nhưng ở VN có lý do nào khác với các nước bởi nỗi khổ mà người phụ nữ VN sống theo bổn phận làm vợ phải chịu như trong câu chuyện này ko? Dĩ nhiên, còn nhiều anh chồng khác, tệ bạc hơn anh này, và vì câu chuyện chưa đến đoạn tan cửa nát nhà...
----------
20 năm cô đơn dù có chồng

Tôi 50 tuổi, thành công trong công việc, có vài căn nhà cho thuê, cuộc sống rất thoải mái về vật chất.
Người ngoài nhìn vào đều khen ngợi vì nhà cao cửa rộng, công việc tốt, con cái ngoan, chăm chỉ học hành phấn đấu. Tôi tự thấy mình có chút nhan sắc, chăm lo nhà cửa sạch đẹp, dạy dỗ và đồng hành cùng con chuyện học hành, nấu ăn ngon và yêu thích việc nấu ăn cho gia đình. Vậy mà, tôi thực sự rất cô đơn trong chính ngôi nhà của mình.
Tính tôi cầu toàn nên luôn muốn nhà cửa sạch đẹp, có hoa, dù có giúp việc nhưng tôi khá bận rộn và vất vả. Mình tôi lo lắng kinh tế trong ngoài, nội ngoại hai bên có việc gì đều phải lo toan. Nhà chồng có đám giỗ tôi đều có trách nhiệm. Chồng không quan tâm gì đến gia đình, đi làm về là than mệt, nằm nghỉ, chỉ giờ cơm là dậy ăn. Tôi và anh chỉ cách nhau một tuổi nhưng suốt ngày anh than mệt, chẳng hỏi han xem tôi có mệt không khi phải lo cả việc cơ quan, nhà cửa, cơm nước, học hành của con cái...
Tiền lương của chồng khoảng 16 triệu mỗi tháng, chưa bao giờ tôi hỏi một đồng vì nghĩ để cho anh giữ còn tiêu pha, mời đồng nghiệp cà phê, ăn sáng... Thỉnh thoảng anh còn không đủ tiêu và bảo tôi đưa thêm 5-10 triệu để xài. Anh luôn sắm những món đồ đắt tiền như điện thoại, đồng hồ, giày ngoại, quần áo hàng hiệu, xe môtô cả bộ sưu tập gần 8 chiếc đắt đỏ. Anh thích là đòi mua bằng được, không biết vợ vất vả kiếm tiền, còn lo cất giữ cho con cái du học. Ngược lại, tôi chỉ sắm cho mình những thứ thực sự cần thiết và vừa phải để ra đường cũng bằng với mọi người chứ chẳng cần những thứ quá xa xỉ.
Đi ra ngoài, ai cũng nói chồng tôi hiền lành, ít nói, thực ra anh rất hẹp hòi, ích kỷ và gia trưởng. Chỉ cần không vừa ý là anh la mắng mọi người, dùng hết từ ngữ xấu xa có thể để miệt thị người khác (kể cả tôi). Điều tôi ghét nhất là anh không vui sẽ xưng "tao mày", rất vô văn hóa. Tuần trước, có khách ở quê vào chơi, ở lại vài hôm, anh cũng chẳng ý tứ gì. Không vui một cái là anh chửi rủa, lớn tiếng quát nạt, tôi thực sự xấu hổ với bà con nhà anh. Anh còn xông vào sừng sộ như muốn đánh tôi vậy.
Mẹ tôi ở xa, tuổi đã cao, cách nhà tôi 40 km, một năm anh cũng chỉ đến cùng tôi thăm Tết mẹ một lần cho có lệ, đến ngồi chơi, không hỏi han hay quà cáp gì. Tôi muốn mua gì, chuẩn bị gì anh cũng mặc kệ. Ngoài ra, tôi tự thu xếp về thăm mẹ, mang thức ăn và vật dụng cần thiết về cho mẹ. Nói chung, tôi thấy anh rất hờ hững với gia đình tôi, như người xa lạ. Trong khi cuối tuần nào cả nhà cũng ghé nhà bố mẹ anh, thăm hỏi ông bà. Điều này làm tôi rất buồn phiền vì đã nói nhiều lần nhưng anh không thay đổi.
Tôi thực sự thất vọng về người đàn ông của mình. Lấy nhau 20 năm, con cái đã lớn, tôi không muốn con buồn, nhưng cứ tiếp tục như vậy tôi rất cô đơn. Tôi như con ong cần mẫn không biết mệt mỏi, đang kiếm được tiền, lo lắng cho cả gia đình sung sướng đầy đủ, vậy mà còn không được tôn trọng. Nhiều lúc tôi tự hỏi, nếu chỉ là người nội trợ không nhan sắc, không kiếm được tiền lo cho gia đình, liệu cuộc sống của tôi sẽ ra sao?

Thuy Duong
#ncctv

No comments:

Post a Comment