***
Sau
khi ra viện người ta chuyển Anh về Pushkino, đến an dưỡng đường đặt
trong một nhà thờ. Ở đấy nàng có một địa vị đặc biệt, tất nhiên rồi,
người ta xếp nàng ăn tại phòng ăn dành cho những nhân vật danh giá. Các
cô phục vụ nâng cao khay của nàng khi đi
qua phòng lớn, còn những cư dân đang nghỉ dưỡng cố liếc mắt để xem
người ta chăm sóc công chúa Việt Nam thế nào. Anh đau khổ với các quy
cách xô-viết này, nhưng buộc phải sống hòa thuận với chúng.
Ở
Pushkino Anh cảm thấy buồn chán, nàng bắt đầu đề nghị tôi đến thăm. Tôi
từ chối mãi, bảo rằng sợ họ bắt được, nhưng rồi cũng đầu hàng và khuất
phục. Tôi đến thăm nàng, mang theo con chó
fox, và thu xếp để ở bên cạnh an dưỡng đường. Trong một lần hẹn hò
trong rừng chúng tôi đã chạm mặt một nhân viên an ninh. Anh ta ngồi
trong bụi cây, và bị con chó của tôi phát hiện.
– Anh theo dõi tất cả hay chỉ chúng tôi?
– Theo dõi tất cả, – anh ta an ủi. – Chỗ này là Gestapo đấy.
Thế
là mọi chuyện bại lộ, hoàn toàn ngẫu nhiên. Các cơ quan tìm hiểu xem
tôi là ai, và báo cáo với Lê Duẩn rằng con gái ông đang yêu một nhà vật
lý xô-viết. Một cuộc họp gia đình được triệu tập để phán xét hành tung
của Anh. Nhưng những người ruột thịt e ngại nàng, vì nàng tỏ ra rất dũng
cảm và độc lập. Thậm chí phê bình cả cha. Theo tôi thì Anh là người
cộng sản lớn, lớn hơn chính Lê Duẩn.
Ban
đầu họ quyết định hạn chế việc xử lý trong phạm vi hẹp – các bạn bè của
gia đình đang ở Moskva. Họ mời Anh đến Nhà hát Lớn xem vở ba-lê “Anna
Karenina”. Điều đó không phải ngẫu nhiên. Họ muốn nhắc nhở Anh nghĩa vụ
đối với gia đình, lấy nữ nhân vật của Tolstoi làm “đại sứ thiện nguyện”:
“Thấy cuộc đời người đàn bà phụ bạc chồng mình kết thúc thế nào chứ?”.
Anh cố nén cười.
Lê
Duẩn không thể sử dụng bạo lực và chuyển cô con gái yêu đi nơi khác.
Cuối cùng nàng vẫn giữ cuộc hôn nhân và cần phải sống cùng chồng ở
Moskva. Mọi chuyện yên ắng dần sau một thời gian, nhưng không được phép
mềm yếu, cần phải đăng ký cuộc hôn nhân của chúng tôi càng nhanh càng
tốt.
Vân
không muốn ly hôn. Có thể câu chuyện không chỉ phụ thuộc vào tình cảm
của anh ấy, mà còn vì quyền lợi của người cha, mà sự nghiệp của ông ta
sau đám cưới của con trai lên như diều gặp gió. Tôi đề nghi Anh thể hiện
sự thông minh và tỏ ra ngoại giao, cố gắng thương lượng với chồng,
nhưng nàng không muốn làm chuyện khôn khéo. Kết quả là quan hệ của nàng
với Vân trở nên căng thẳng. Nhưng khi Anh lại mang thai, thì mọi chuyện
đã đến hạn. Nàng buộc phải hành động để khỏi bị rơi vào tình cảnh nhập
nhằng: nếu khi sinh đứa con của chúng tôi nàng vẫn còn là vợ Vân, phía
Việt Nam có thể áp đặt quyền của họ đối với cháu.
Nàng
hứa với Vân là ở Việt Nam sẽ không ai biết về việc họ ly hôn: “Em sẽ
giữ bí mật chuyện này, và chúng ta vẫn sẽ là bạn. Chính anh đã nói rằng
anh yêu em. Không lẽ anh muốn em sẽ phải căm thù anh?”. Chàng trai đầu
hàng. Anh ấy vẫn yêu Anh như trước. Họ làm thủ tục ly hôn tại Văn phòng
ZAGS1
cho người nước ngoài ở Moskva, nhưng như một vụ ly hôn của những người
Việt Nam bình thường và không thông báo gì cho Lê Duẩn. Cũng không ai
nghĩ đến việc thông báo cho Sứ quán Việt Nam. Vân chịu đựng vụ chia ly
rất nặng nề, thậm chí phải vào viện tâm thần.
***
Chúng
tôi giấu việc Anh mang thai để không ai ngăn cản nàng sinh nở và đăng
ký cho đứa bé tại Liên Xô. Trường đại học thu xếp cử nàng đi công tác
vài tháng đến một trường đại học ở Kiev và giúp đỡ gọi cho chị Muội “từ
Kiev” (Anh giữ liên lạc với gia đình thông qua chị), và gửi thư từ cho
gia đình với các dấu bưu điện ở Kiev, để đánh lạc hướng mọi người. Suốt thời gian mang thai Anh sống với tôi ở đatra, và lánh mặt khi có ai đó ghé thăm.
Trong thời kỳ trì trệ2
các cuộc hôn nhân của công dân Moskva và vùng Moskva với các công dân
nước ngoài chỉ được tiến hành ở hai Văn phòng ZAGS – một ở Moskva, một ở
Zagorsk – có lẽ để thuân tiện cho cho việc kiểm soát của KGB. Chúng tôi
không có việc gì phải làm với hai cơ quan này. Theo luật pháp hồi ấy
khi ở một điểm dân cư nào đó không có Văn phòng ZAGS thì có thể làm đăng
ký hôn nhân tại Xô viết đại biểu địa phương. Tôi quyết định lợi dụng
việc này và đăng ký kết hôn ở Troitsk. Ở thị trấn Viện hàn lâm này tôi
có nhiều bạn bè trong tất cả các viện. Tất nhiên nếu họ biết được ai là
cô dâu thì chưa chắc đã dám giúp cho đám cưới của chúng tôi. Đành phải
láu cá, đánh lừa, thậm chí làm giả cả giấy phép đồng ý cho kết hôn của
Sứ quán Việt Nam. Điều quan trọng nhất là tôi phải có giấy chứng nhận cư
trú tin cậy ở Troitsk. Cho dù theo luật về hôn nhân thì điều này không
bắt buộc.
Vào những ngày này tôi xây dựng tại đatra một cái gara, rất hoành tráng,
như phần nối dài của ngôi nhà. Một trong các bức tường của nó có hình
bán nguyệt.
Các
cửa sổ phải làm khá hẹp và kéo dài, trông như các lỗ châu mai, tôi còn
nẹp thêm các thanh thép. Cửa vào căn phòng này bọc thép. Thành thử trông
cứ như một pháo đài. Và nó về sau đã hoàn thành cái chức năng này của mình.
Theo luật Liên Xô, muốn xây gara thì phải là công dân địa phương. Tôi đến gặp trưởng công an Troitsk.
– Tôi muốn đăng ký (hộ khẩu) ở đatra để xây cái gara, có được không?
– Hoàn toàn được, anh đến chỗ mình ở trong Moskva xin chuyển đăng ký về đây, rồi nạp cho phòng hộ chiếu của chúng tôi.
Tôi
làm giấy chuyển đăng ký, nhưng phụ trách phòng hộ chiếu yêu cầu phải có
giấy phép của chủ tịch Ủy ban hành chính của Troitsk, một người mà tôi
có quan hệ rất tốt. Bà này đang sửa soạn đi nghỉ, do vậy bỏ qua nhiều
chi tiết trong đơn của tôi. Tôi bèn lập tức đề nghị được phép đăng ký
kết hôn ngay sau khi đăng ký (hộ khẩu). “Chúng tôi không thể đợi được.
Cô dâu có bầu rồi, tôi có giấy xác nhận khám thai đây”. Bà Chủ tịch bèn
ghi: “Cho phép đăng ký hôn nhân ngay sau khi Ủy ban có quyết định đăng
ký hộ khẩu”. Và lên đường đi nghỉ.
Với
các giấy tờ đó tôi đến gặp vị đại biểu phụ trách đăng ký kết hôn, là
“người của mình”, thú thật rằng sẽ cưới một cô gái ngoại quốc, nhưng
buộc phải giấu chuyện này, nếu không sẽ bị đuổi khỏi Viện NC mật đang
làm. Anh này hứa sẽ thu xếp, giữ bí mật và nói bà thư ký ủy ban, một phụ
nữ tốt bụng đẫy đà, xử lý cho. Tôi mừng rỡ, nhưng đã
xảy ra một chuyện không lường trước. Trước hôm đăng ký vài ngày, họ
chuyển bà thư ký đi, đưa về thay là một cô bé làm ở Quận đoàn komsomolsk
Podolsk, một nhân vật cực kỳ tích cực. Tôi hoảng sợ rằng cô ta sẽ làm
hỏng cuộc hôn nhân của mình.
Tôi
cầu cứu bạn bè: cần vô hiệu hóa một cô gái, làm quen, quyến rũ, và đưa
cô ta đi một ngày, để cô ấy phải bàn giao việc lại cho người phó. Tại
sao phải làm vậy, tất nhiên tôi không nói. Một nhà khoa học trẻ – đẹp
trai và dại gái, nhận lời giúp. Hôm sau chàng gọi điện đến: “Thứ bảy cô
ấy sẽ vắng mặt. Đã xin nghỉ. Chỉ có điều phải kiếm cho chúng tôi vé xem
buổi hòa nhạc nào thật hấp dẫn”. Chúng tôi kiếm cho họ vé buổi biểu diễn
jazz Đức.
Người
phó không gây thất vọng, làm đám cưới cho chúng tôi đúng như đã hứa,
“không một tiếng ồn, không một hạt bụi”. Nhưng tôi, cho đến giây phút
cuối cùng, vẫn sợ nhỡ có điều gì không hay xảy ra. Bulat Okudjava3 đề nghị: “Nếu có gì cản trở, gọi cho mình. Mình sẽ huy động các phóng viên ngoại quốc đến, và gây ầm ĩ đến mức họ không tưởng tượng ra
được đâu”. Tôi biết Okudjava từ những năm thơ ấu, các bà mẹ của chúng
tôi như hai chị em. Tôi đã sống hồi nhỏ tại gia đình Bulat, cả nửa năm
tại căn hộ của anh trên Arbat. Vì sao thì không nhớ rõ.
Đó
là năm 1937, một thời kỳ u ám. Nhiều người phải thay đổi chỗ ở, ẩn náu
để tránh bị bắt bớ. Người ta vừa bắt đi cha của Bulat – ông Saliko. Mẹ
tôi li dị với cha và lấy Boris Phedorovich Porsnev, một nhà sử học và
triết học xuất chúng. Cha dượng đóng một vai trò rất lớn trong đời tôi.
Tôi rất yêu quý ông. Có một thời gian tôi được mẹ của Bulat – Askhen
Stepanova và bà tôi, Maria Bartanova, nuôi dưỡng. Askhen sau này luôn
giúp đỡ chúng tôi, bà cũng dự đám cưới của tôi với Anh.
Tiệc
mừng được tổ chức ở Đatra. Chỉ mời những bạn bè thân nhất và người nhà.
Mẹ tôi tặng cô dâu chiếc vòng đính kim cương của mình. Một chiếc vòng
rất tinh xảo, “trí thức”, nhưng Anh ngại mang nó. Nàng là một cô gái
khiêm tốn. Còn một món quà nữa của mẹ – một chuỗi hạt trai lớn có hình
thù không đều đặn – mà Anh thường đeo dấu dưới áo.
Hôn
thú được hoàn thành nhanh chóng đến ngạc nhiên, nhưng giấy đăng ký thì
là cả một câu chuyện dài. Đầu tiên bà phụ trách hộ chiếu ngần ngại. Bà
này thông báo rằng không có quyền cấp đăng ký, đó là quyết định của chủ
tịch ủy ban, và chuyển hồ sơ về Moskva, đến Ban Nội vụ vùng. Ở đó họ dồn
tôi chạy vòng quanh. Tôi phải đợi rất lâu tại cửa của các văn phòng đủ
loại, nhưng tất cả đều vô ích. Cô em họ của Okudjava đã giúp tôi. Người
phụ nữ kỳ diệu này, mà tôi chưa hề gặp, học cùng với phó chủ tịch Ban
Nội vụ vùng Moskva. Ông ta cuối cùng ký giấy phép cho tôi đăng ký ở
ngoại ô Moskva.
Trong
thời xô-viết mọi việc được làm theo các mối quen biết. Tôi và Anh được
đưa vào một nhà hộ sinh mới mở ở Moskva theo sự giới thiệu của những
người quen của tôi, chẳng cần giấy tờ gì hết. Bác sĩ đỡ đẻ, là một nhà
phẫu thuật nổi tiếng, không biết nàng là ai. Tôi nói rằng chúng tôi là
tình nhân và muốn đánh lừa người chồng ghen tuông, Anh đã phản bội anh
ta trong lúc anh này đi công tác dài ngày. Bảy tháng trước anh chồng
nghỉ phép về Moskva, sau đó lại ra đi. Vì vậy chúng tôi cần một giấy
chứng sinh rằng em bé được sinh ra mới bảy tháng tuổi.
Trên
thực tế tờ giấy này là một bảo chứng để tránh những khiếu nại có thể từ
phía Việt Nam. Anh làm thủ tục ly hôn sau khi có thai được hai tháng,
và nếu muốn có thể công bố Vân là cha đứa bé. Hồi đó còn chưa biết đến các xét nghiệm ADN. Bác sĩ sản làm các thứ giấy tờ một cách vô tư. Ông ta bị Anh quyến rũ. Và tôi rất biết ơn ông ấy, có lẽ vậy.
Anh
sinh con gái ngày 31 tháng Mười năm 1977, chúng tôi đặt tên cho bé là
Elena để ghi nhớ Liên – bạn gái thân thiết của Anh, là con gái vị bộ
trưởng tư pháp, người đã giúp đỡ chúng tôi rất nhiều, nói riêng trong
việc quyết định đám cưới “chui”. Chúng tôi làm giấy khai sinh ngay cho
cháu ở Troitsk, và chỉ sau đó mới xem là hoàn thành “chương trình
minimum”4.
Trước
cuộc sinh nở ít lâu Lê Duẩn đến Moskva. Ông không thể gặp Anh ngay.
Điều này làm ông giận dữ. Con gái ở đâu? Thường thì các nhân viên Vụ
Quốc tế BCH Trung ương (TƯ) ĐCSLX đưa Anh đến vào ngày cha cô đến nơi.
Nhưng lần này họ không thể tìm thấy cô – không ở Kiev, nơi cô đến công
tác chính thức, không ở Moskva. Người quản lý giải thích là cô ấy ở với
Maslov đâu đó. Một tuần sau, khi Anh và con gái ra khỏi nhà hộ sinh,
nàng ngay lập tức tự đi gặp Lê Duẩn để kể hết mọi chuyện. Tôi đã cố ngăn
cản, nhưng nàng không nghe.
Anh
gặp cha tại nhà khách của chính phủ trên Đồi Lenin. Lê Duẩn bắt đầu
thuyết phục con gái trở về nhà để làm thủ tục ly dị với Vân, điều mà
nàng đã yêu cầu trước kia. Nhưng nàng nói đã chia tay anh từ lâu và đã
đi lấy chồng. Lê Duẩn đỏ mặt lên vì giận dữ và bắt đầu la hét, rằng cái
dòng máu Trung Hoa tệ hại mà mẹ nàng truyền cho có lỗi trong mọi chuyện.
Anh vô cùng phẫn nộ về chuyện này, nàng không chịu đựng được sự phân
biệt chủng tộc. Nhưng nàng không ngăn cha lại, chỉ quay ra và bỏ đi.
Khi
đã ở ngoài phố nàng đi đến bến xe công cộng, phía sau một chiếc “Vonga”
đen chạy theo, cách một khoảng không xa. Anh bước gấp. Lái xe ngay lập
tức nhấn ga. Nàng bỏ chạy – và “Vonga” tăng tốc. Không biết câu chuyện
sẽ ra sao nếu Anh không kịp nhảy lên chiếc trolleybus vừa đi tới. Nàng
về đến nhà nước mắt đầm đìa. Nàng kể đã hoảng sợ ra sao khi thấy chiếc
xe bắt đầu đuổi theo mình:
– Em nghĩ họ sẽ bắt mình bây giờ!
– Em đã nói là cha em không làm việc này mà.
– Nhưng hôm nay em hiểu ra rằng ông đặt quyền lợi chung cao hơn quyền lợi riêng. Nghĩa là số phận em đã định.
Tôi an ủi nàng, còn nàng bật khóc và khẳng định: “Em sẽ chết! Sẽ chết!”
Hôm
sau Anh gọi điện cho chị Muội. Chị ấy kể rằng cha rất đau khổ vì chuyện
này, nên đã nổi đóa. Ông suốt đêm không ngủ được và muốn làm lành. Anh
trả lời: “Tốt nhất hãy chúc mừng chúng em. Chúng em vừa sinh con gái”.
Chị không tin, cho rằng Anh bịa ra chuyện này để cha thừa nhận cuộc hôn
nhân của nàng. Hai chị em thỏa thuận sẽ gặp nhau tại nhà tôi và cùng đến
gặp cha. Khi nhìn thấy Lena, Muội bật khóc và bảo Anh ở nhà. Tự chị ấy
sẽ đi và kể mọi chuyện. Người cha đã bị chấn động khi biết tin về đứa
cháu.
Lê
Duẩn trong một thời gian dài không thể yên được với việc con gái ông đã
không nghe lời, vi phạm luật lệ và lấy chồng nước ngoài. Ông gọi cho
Suslov5,
là người ông quen biết gần gũi, đề nghị giải thích giùm xem cái gì đã
gắn bó Anh với tôi – sự say mê giây lát hay tình yêu thực sự. KGB sau đó
đã xếp đặt một “chuyên gia tình yêu” theo dõi chúng tôi. Anh này bí mật
đi vòng quanh đatra nơi chúng tôi đang sống, quan sát, nghe ngóng và
buộc phải đưa ra kết luận: đó là tình yêu.
Người
cha không tha thứ cho con gái. Người ta kể cho tôi rằng ở nhà Lê Duẩn
đã cấm nói đến Anh, ngay cả đến tên cũng không được nhắc đến. Nhưng các
món quà thời trẻ con của nàng vẫn nằm trên bàn viết của ông. Khi một món
đồ nào bị mất, Lê Duẩn liền gây sự. Nghĩa là ông vẫn chưa hết yêu con
gái …
Anh
thay đổi rất nhiều sau khi sinh Lena. Trước đấy nàng là một người dũng
cảm, độc lập, còn bây giờ lúc nào cũng run rẩy vì sợ hãi. Lúc nào cũng
chờ đợi có người tấn công, bắt cóc, sợ những chiếc xe màu đen và những
người đồng bào của mình. Nàng nói tốt nhất không gặp họ, họ sẽ lôi đến
cuộc họp và kiểm điểm. Những người ruột thịt dè bỉu nàng, gọi nàng là đồ
phản bội. Họ thường xuyên gọi điện và gửi đến những bức thư đầy giận
dữ. Anh bị đè bẹp, cho rằng nàng sẽ bị trừng phạt vì tội lỗi đáng sợ
mình gây ra.
Trước đây Anh không thích ngồi lắm trong căn phòng có
các lỗ châu mai, còn bây giờ nàng suốt ngày ngồi lì trong đó với Lena,
mỗi khi tôi có việc phải trở về Moskva. Nàng cầm theo mình khẩu súng săn
của tôi. Anh nói căn phòng này là nơi an toàn nhất ở đatra. Nó không bị
bắn từ hướng ngoài phố, nhưng nổ súng từ bên trong rất thuận tiện. Xem
ra nàng đang nhớ lại tuổi trẻ du kích của mình.
Một
lần nàng làm tôi sợ gần chết. Nàng đi trốn, cùng với Lena. Tôi trở về
đatra, ở đó không thấy một ai. Tôi chút nữa thì lên cơn đau tim, nghĩ họ
đã bắt hai mẹ con đi rồi. Nàng đi ra và phá lên cười.
Không
biết từ đâu có cuộc nói chuyện với một anh lính trong đội xây dựng. Anh
ta muốn bán cho tôi một khẩu súng lục dùng bắn các chốt vào bê-tông.
Tôi hỏi, với khoảng cách nào. Anh lính tỏ ra quan tâm: “Ông muốn bắn từ
xa à? Tôi có thể bán súng tự động, cả đạn nữa”. Tất nhiên tôi từ chối.
Khi tôi vừa cười vừa kể lại cho Anh nghe, nàng bất ngờ nhận xét:
– Thì sao, lý ra phải mua.
– Em điên à? Có thể vào tù đấy.
– Nhưng em sẽ yên tâm hơn. Anh không hiểu chứ, cha có thể làm tất cả.
Hôn nhân của chúng ta đã phá hủy uy tín của ông ấy trong đảng và các đối
thủ của Lê Duẩn có lợi. Nếu ông ấy phải rời chức vụ, đất nước sẽ chết.
– Ông ấy yêu em và sẽ không phá hạnh phúc của em.
– Yêu, và em cũng rất yêu cha. Nhưng lợi ích quốc gia quan trọng hơn. Em
luôn biết mình đi đâu. Khi chưa có Lena, em không sợ, còn bây giờ em
thấy sợ lắm. Một mình anh không xoay sở nổi với con.
Chẳng
bao lâu cô bé bị ốm, cần phải đi viện. Trước khi vào viện với con, Anh
chuyển cho tôi bản tuyên bố chính thức: “Nếu người ta đem tôi đi, một
mình hay cùng con gái, và đưa về Sứ quán Việt Nam, xin biết rằng đó là
một hành động bạo lực, chống lại ý chí của tôi, cho dù những người thân
hay sứ quán có nói gì. Tôi muốn sống với chồng tôi là Victor Maslov ở
Liên Xô và muốn rằng ông sẽ là người nuôi dạy con gái chúng tôi và
truyền dạy cho cháu văn hóa Nga”. Tôi đã cất tờ giấy vào nơi an toàn.
Phần
lớn thời gian chúng tôi sống với nhau ở đatra và gần như không rời
nhau. Tôi dạy ít hơn, cố gắng làm việc tại nhà. Hàng đêm, đôi lúc nhìn
vợ ngủ tôi nghĩ: “Trời ơi, làm sao tôi được hạnh phúc thế này? Tôi đâu
có xứng”. Tôi dường như cảm thấy thời gian dành cho chúng tôi thật ít …
Lúc
đầu tôi sợ rằng Anh sẽ buồn nhớ gia đình và quê hương. Một lần bạn tôi,
viện sỹ hàn lâm Mishenko hỏi nàng về điều đó. “Tôi buồn chỉ khi nhà có
khách” – Anh trả lời với sự thẳng thắn vốn có của nàng. Nàng không thích
hội hè ầm ĩ, các cuộc rượu phè phỡn. Tôi nhận thấy Anh khó chịu với sự
vui sướng của những đám say rượu, cho dù nàng không thể hiện sự không
hài lòng của mình, và dần dần bỏ rượu. Còn nàng nhìn chung không uống
rượu.
Sống
với Anh tôi đã thay đổi, trẻ ra có lẽ đến mười lăm tuổi. Chưa bao giờ
tôi làm việc hiệu quả đến như vậy. Chúng tôi hầu như không đi đâu (nhân
viên Vụ Quốc tế của BCH TƯ ĐCS LX không khuyên chúng tôi xuất hiện ở
những chỗ công cộng), nhưng chúng tôi không cảm thấy mình bị xa cách.
Các bạn và chị gái vẫn đến thăm Anh. Nàng cũng vào Moskva, đến trường
đại học, kết thúc NCS một cách khôn khéo. Anh có năng lực làm việc hơn
tôi nhiều, và có lẽ sẽ làm khoa học nếu mọi việc đã không diễn ra khác
đi. Nàng đã kịp bảo vệ luận án và trở thành PTS khoa học toán – lý.
Tôi còn nhớ có một lần đi nghe Vưsotsky6
biểu diễn tại trường MIEM. Chúng tôi ngồi khá xa ở hàng sau, nhưng sau
khi biểu diễn nghệ sỹ lập tức đến gặp Anh. Anh ấy đã chú ý đến nàng khi
đang hát, và luôn ngoái nhìn nàng. Anh ngạc nhiên, nghĩ rằng nghệ sỹ
nhầm nàng với ai đó. Còn Vưsotsky thì sôi nổi khen ngợi, đề nghị tiếp
tục gặp gỡ với nàng, nói chung cư xử cứ như không có tôi ngồi cạnh. Tôi
cố gắng kéo anh ngồi xuống. Khi anh hỏi Anh có hiểu hết anh hát gì
không, tôi đã trả lời thay:
– Này, có chồng cô ấy đây kia mà. Tôi có thể giải thích. Nói chung chúng
ta gần như là hàng xóm với nhau ở đatra mà. Anh ghé chơi nhé, chúng tôi
rất vui được đón.
– Tôi ở ngoài đó không thường xuyên – Vưsotsky chợt buồn – đấy là Maria
thích đatra, tôi thì không thích lắm. Với lại không có thì giờ.
Cuộc
gặp gỡ của chúng tôi với Vưsotsky xảy ra trước khi anh ấy mất không
lâu. Anh ấy trông mệt mỏi và không được khỏe. Nhưng cố tỏ ra trẻ trung
trước người đẹp Việt Nam. Nàng không hiểu lý do sự chú ý của anh. Khi
rời buổi biểu diễn, nàng hỏi:
– Anh ấy muốn gì thế?
– Anh ấy thích em – tôi trả lời. – Nhìn thấy người đẹp và xù lông xù cánh!
Tôi
tự hào vì Vưsotski để ý đến Anh. Tôi thấy thật dễ chịu khi thấy những
ánh nhìn thán phục hướng về phía nàng. Nàng không thích lôi kéo sự chú
ý, nhưng có thể làm việc đó một cách rất hiệu quả. Nàng biết ăn mặc,
tiếp khách. Đôi lúc tôi cảm thấy tiếc rằng đã không thể cho nàng những
điều nàng xứng đáng được hưởng. Trước khi đến Liên Xô Anh đã sống một
cuộc sống hoàn toàn khác, nàng thường đi cùng cha ra nước ngoài, ở đó họ
được đón tiếp ở cấp cao nhất.
Và
ngay ở Việt Nam, chỗ Lê Duẩn cũng có nơi ở rộng lớn với bao nhiêu người
phục vụ. Nhưng Anh không than phiền và, theo tôi, không đau khổ vì
thiếu đi những tiện nghi quen thuộc, nàng tự thu dọn, tự nấu ăn. Tôi vẫn
dùng một cái máy giặt ZVM do nhà máy mang tên Vladimir Ilich sản xuất.
Nó ồn
khủng khiếp và thường xuyên chảy nước, có đến cả chục lần chúng tôi làm
ướt nhà hàng xóm tại căn hộ Moskva. Khi có đứa con gái thứ hai Anh phải
xoay xở vất vả hơn, chúng tôi đã thuê một người giúp việc nhà và bảo
mẫu.
Ba
mươi tuổi, mẹ của hai đứa trẻ, Anh trông như gái mười tám. Một lần tôi
chịu đựng một cơn ghen vô cớ. Chúng tôi đứng xếp hàng trong cửa hiệu.
Trước mặt chúng tôi là một chàng trai trẻ khá cao. Một trang nam tử.
Liếc nhìn anh ta, tôi cảm thấy nhói trong tim: Anh bây giờ sẽ nhìn anh
ta, so sánh với tôi, và rút ra kết luận … Nhưng nàng không mảy may để ý
đến chàng đẹp trai. Lúc ra ngoài phố, tôi hỏi:
– Em có thấy anh chàng đẹp trai đứng trước chúng mình không? Đúng là một Alain Delon.
– Thế ư? – Anh ngạc nhiên. – Em không để ý.
Muội nói với nàng:
– Sao em lại lấy Maslov? Ông ấy già rồi! Xem kìa, xung quanh bao nhiêu là đàn ông trẻ trung thú vị!
– Với em chẳng có ai khác tồn tại cả. – Anh trả lời.
Tatiana,
con gái thứ hai của chúng tôi, sinh vào năm 1979. Sau lần này quan hệ
của Anh với cha mẹ tốt lên. Có vẻ họ đã hiểu rằng mọi việc đối với con
gái họ rất nghiêm túc, và ngừng các cuộc tấn công. Thậm chí họ còn xin
Anh tha thứ, tất cả, trừ người cha. Mẹ nàng, bà Bảy Vân, đến Moskva và
vẫn đến thăm chúng tôi – cả ở đatra, cả ở căn hộ Moskva trên phố Dmitri
Ulianov.
Nhờ
mối tình của chúng tôi đã xảy ra những thay đổi quan trọng không chỉ
trong cuộc sống của gia đình Lê Duẩn, mà còn trong cả nước. Ở Việt Nam
đã thông qua luật cho phép kết hôn với người nước ngoài. Một bạn gái,
người đã yêu một chàng trai Đông Đức, ngay lập tức gọi điện cho Anh: “
Mày thật đúng là anh hùng! Hàng nghìn người sẽ cầu nguyện cho mày! Lạy
trời cho mày được hạnh phúc!”
(còn nữa)
Tôi không thể cảm ơn Tiến sĩ EKPEN TEMPLE đủ để giúp tôi khôi phục lại cuộc hôn nhân của mình với niềm vui và sự an tâm của nhiều vấn đề gần như dẫn đến ly hôn. Cảm ơn Chúa, tôi đã tổ chức Tiến sĩ EKPEN TEMPLE đúng giờ. Hôm nay tôi có thể nói với bạn rằng Tiến sĩ EKPEN TEMPLE là giải pháp cho vấn đề này trong hôn nhân và mối quan hệ của bạn. Liên lạc với anh ấy tại (ekpentemple@gmail.com)
ReplyDelete