Mỗi lần tôi lên công tác, vào cơ quan gặp anh bảo vệ và con chó luôn ở bên anh, cả 2 mừng tôi tíu tít.
Lần gần đây tôi lên lại,
chiều đó vào cơ quan gặp anh bảo vệ. Và...con chó không còn! Tôi hỏi,
anh không nói mà òa khóc nức nở. Tôi ko hiểu điều gì và ko hỏi thêm nữa,
sợ chạm đến nỗi đau mà anh đang tột cùng đau khổ.
Tôi vào sau,
tiếng cười nói xôn xao của nhiều người. Thấy tôi, cậu chuyên viên mời
vào ngồi. "Anh yên tâm, chó cơ quan nuôi làm thịt, rất sạch..."
Cậu ấy nói chìm trong tiếng ồn, la hét của những cán bộ nhậu. Tôi vội
đứng lên quay ra, tiếng hô 123...Zô vọng theo, thay cho những lần trước
là con chó và anh bảo vệ tiễn tôi.
Và như vậy 10 năm con chó đó ở cơ
quan này, bây giờ người ta làm thịt liên hoan để tiễn 1 cán bộ tại đây
về tỉnh làm chức cao hơn.
Người cán bộ ấy công tác tại đây đã 10
năm, giờ ra đi cũng thừa biết con chó hiện hữu 10 năm với cơ quan này
như thế nào !? Mưa nắng, ngày đêm nó nằm trước hiên của phòng bảo vệ.
Ngày ko sủa, chỉ ban đêm có ai lạ mới sủa. Người cơ quan đến dù khuya
hắn cũng ra mừng và sủa vài tiếng thân thương cho bảo vệ biết dậy mở
cổng. Tôi bị lỡ đường khuya về đây và đã chứng kiến con chó nầy là vậy!
Bây giờ con chó ko còn và thương cho anh bảo vệ...Tôi nắm tay và chào
anh ra về. Ngồi trên xe mà lòng nặng trĩu. Tiếng hô, 123...Zô, như vọng
theo và tôi liên tưởng: Phải chẳng đó là tiếng hô định mệnh của tiền đồ
đau buồn trong buổi tiệc tiễn đưa?!
Đỗ Thái (từ FB/Nam Quang's post)
Trần Trường Sơn: Năm 2002, nhà em nuôi con chó nhỏ.
ReplyDeleteNăm 2003 con chó lớn không chịu xích nên phải bán.
Khi rời nhà, chó quay lại "gâu", "gâu".
Con trai 10 tuổi nhà em thương con chó., nó khóc.
Lê Minh (Debrecen,VIDI69): Thoi chien tranh cai gi cung an de ton tai. Thoi nay dau doi khat den noi an thit " nguoi ban" cua minh. Doc thay buon qua.
ReplyDelete